- Lão Mộc, thật không ngờ người ẩn giấu sâu nhất ở đây lại là ông. Đứa trẻ Mộc Bình này người của tôi đã điều tra qua và không phát hiện ra điều gì đặc biệt cả. Xem ra tình báo của Viễn gia tôi hiện tại đã xuống dốc rồi.
Viễn Vũ Hùng giọng điệu cay đắng và bất cam hướng Môc Quốc Thái nói. Lão cho rằng mình đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim họ Mộc phá đám. Đúng là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau mà.
Giờ phút này Mộc lão gia chủ đang cười đến không ngậm miệng lại được, làm gì có thời gian quan tâm đến lời nói như gai nhọn của Viễn Vũ Hùng. Kinh hỷ mà Mộc Bình đem đem đến cho ông ta là quá lớn, ngay cả mấy đứa con của lão cũng đang há to mồm, mắt trợn trừng vì kinh ngạc kia kìa.
- Được rồi, nếu tỷ võ đã kết thúc, chúng ta cũng không nên vì kết quả mà mất đi hòa khí.
Trần Chí Hào thân là người chủ tọa chính của tiểu hội tỷ võ liền đứng ra can ngăn. Dù sao thì Trần Việt bị Viễn Y Tình đánh cho nội thương trầm trọng, Trần gia của lão làm sao mà nói giúp Viễn gia được. Khi thấy Mộc gia có thể giành giải nhất, lão ta còn thầm vỗ tay khen hay một tiếng trong lòng nữa cơ đấy.
Phía dưới võ đài, mọi người đang hoan hô chúc mừng tân vương của giới trẻ bốn gia tộc năm nay. Dù cho có phục hay không thì cường giả vi tôn, Mộc Bình có thể đánh bại Viễn Y Tình liền nhận được sự chấp thuận của đại đa số mọi người.
- Ngươi chớ vội đắc ý sớm. Thanh Hà Môn của chúng ta quyết phải có được Dạ Lan Thảo. Nếu ngươi không thức thời cứ giữ lấy thì hậu quả Mộc gia của ngươi không gánh nổi đâu.
Mặc dù thua cuộc nhưng Viễn Y Tình vẫn mạnh miệng đe dọa. Đáng tiếc Mộc Bình vẫn tỏ ra bình chân như vại, liếc nhìn cô ta một cái rồi xoay người bước xuống đài, chỉ để lại một câu:
- Tùy thời phụng bồi.
Đối với người thường, Chân Võ Môn là một tồn tại quái vật có thể tiêu diệt một gia tộc một cách dễ dàng. Ngay cả quân đội bình thường cũng không muốn có xích mích gì với những môn phái lánh đời này.
Tất nhiên điều đó chỉ đúng một nửa. Đối với những gia tộc lớn như Mộc gia nếu người Chân Võ Môn dám khai chiến thì dù có thắng bọn họ cũng phải trả một cái giá cực đắt. Một cao thủ hoàng cấp có thể giết trăm người như giết con kiến nhưng họ không thể đối đầu với cả một đôi quân được trang bị vũ khí hiện đại được.
Dù sao thì người trong Chân Võ Môn cũng là phàm nhân có da có thịt. Nếu bị trúng đạn hay bom mìn thì kết quả vẫn là chết chắc. Vì thế, Chân Võ Môn thường xây dựng môn phái nơi hoang sơn rừng rậm để không ai có thể tìm thấy. Còn khi ra tay với người khác nào họ cũng dùng chiến thuật ám sát chứ không dại gì đối đầu trực tiếp.
Chính vì lẽ đó mà đa phần thế lực thế tục rất kiêng kỵ Chân Võ Môn. Nếu lỡ khai chiến, bọn người kia dựa vào võ công lợi hại chỉ chăm chăm việc ám sát những nhân vật lãnh đạo chủ chốt phe mình thì biết đối phó thế nào. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đạo lí vốn là như vậy.
Hiện tại đừng nói đến việc tính cách của Mộc gia sẽ không để cho người khác uy hiếp mà ngay cả Mộc Bình càng không có lý do để lo sợ. Trong mắt anh chàng này, vị sư phụ thần bí kia còn lợi hại gấp trăm lần cái Thanh Hà Môn gì đó.
Chân Võ Môn rất bá đạo sao? Các người có thể lấy ra đan dược cuồn cuộn không ngừng giúp một người từ kẻ phế vật bất nhập lưu đột phá đến nhân cấp hậu kỳ chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy hai tháng không?
Chân Võ Môn có trâu bò đến mức tiện tay ném ra một cuốn bí kíp võ học giúp một kẻ tu vi yếu hơn dễ dàng đánh bại đối thủ vượt cấp không?
Chân Võ Môn có dám tuyên bố giúp một người thăng lên hoàng cấp một cách đơn giản như lấy đồ trong túi áo không?
Nếu cái gì cũng không hơn sư phụ của Mộc Bình gã thì đe dọa cái rắm gì. Cái môn phái kia nếu dám đến thật, anh ta tin sư phụ mình có thể khiến cho họ có đến mà không có về.
Tiếp theo, gia chủ Trần gia liền thực hiện nghi thức trao giải thưởng cho bốn thứ hạng cao nhất. Đồng thời cũng giao lại Dạ Lan Thảo cho Mộc Bình như đã tuyên bố. Sau cùng, Trần Chí Hào chỉ nói vài câu để bế mạc buổi tỷ võ tiểu hội.
Sau một hồi tranh chấp, bốn đại gia tộc cuối cùng cũng mạnh ai về nhà nấy. Chỉ khác nhau là trừ Mộc gia ca khúc khải hoàn, vui vẻ như đón tết thì ba gia tộc còn lại đều mang tâm trạng u ám như mây đen.
Vừa về đến Mộc gia, Mộc Bình lấy lý do cần tịnh dưỡng sau một ngày tỷ võ căng thẳng để trở về tiểu viện của mình ngay.
- Sư đệ, đây là ba gốc Dạ Lan Thảo. Đệ chuyển chúng đến sư phụ giúp huynh.
Đưa ba ra ba chiếc hộp gỗ được thiết kế hết sức tỉ mỉ, Mộc Bình dùng bộ mặt như vừa lập đại công nhìn Tiểu Hắc.
- Hắc hắc, sư huynh yên tâm. Sư phụ người nhất định rất hài lòng. Những ngày sắp tới huynh hãy tập trung tu luyện để sớm đột phá nhân cấp đỉnh phong đi. Dạ Lan Thảo là củ khoai nóng, sẽ có nhiều người không cam lòng tìm đến huynh gây sự đấy.
Cất ba hộp gỗ vào người, Tiểu Hắc tiện thể nhắc nhở sư huynh của mình. Dẫu Mộc gia có là đại gia tộc thì khi người của Chân Võ Môn muốn lẻn vào cũng đành bất lực ngăn cản.
Bản thân Diệp Thanh Hàn bây giờ chỉ là một hồn phách yếu ớt, không thể ra tay giúp đỡ trong mọi tình huống được. Do đó, Tiểu Hắc không muốn Mộc Bình vì chủ quan mà phải ôm hận.
- Ngoài ra, sư huynh nên nghĩ cách để thương lượng với gia gia của mình. Theo ta biết được, Mộc gia tính dùng Dạ Lan Thảo để cống hiến cho môn phái nào đó hắc hắc.
Chuyện mấy lão gia chủ thương thảo đều không qua mắt được Tiểu Hắc, trừ thính giác cực nhạy, nó còn có khả năng đọc khẩu hình rất tốt.
Hiện tại, Tiểu Hắc vẫn chưa đủ tu vi để luyện chế ra đan dược linh cấp nhưng linh thảo là vật chỉ có thể ngộ không thể cầu. Vì vậy, nó nhất định không để kẻ nào khác chiếm đoạt Dạ Lan Thảo được.
Đúng như Tiểu Hắc tiên liệu. Ngay ngày hôm sau, Mộc Quốc Thái đã cho gọi Mộc Bình đến đại sảnh của gia tộc để hội họp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!