Chương 107: Pháo hoa

Quân hạm lại một lần nữa tăng tốc thuận theo dòng nước chảy. Bóng tối bao phủ đất trời, áp lực ngày càng lớn khiến cả chiếc quân hạm bắt đầu biến dạng, thân tàu được làm từ loại thép đặc biệt lúc này phát ra tiếng rạn nứt đáng sợ như thanh âm từ địa ngục.

Càng gần đến trung tâm xoáy nước, mặt biển càng phẳng lặng, không còn những đợt sóng biển điên cuồng như vừa rồi, chỉ có một áp lực to lớn như muốn nghiền nát thân tàu.

"Nhấc cao đầu tàu".

Tề Mặc nắm chặt cần điều khiển lạnh lùng ra lệnh. Hắn chờ đợi chính là giây phút này, khi mặt biển không còn lực kéo khác mà chỉ có xoáy nước thuần túy, hắn mới có thể điều chỉnh độ mạnh yếu và phương hướng. Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người lặng lẽ làm theo lời Tề Mặc.

Đầu quân hạm vốn đang chúc xuống trung tâm xoáy nước nhấc cao trong giây lát, cùng với tốc độ được nâng lên khiến cả con tàu bay trên mặt nước.

Càng gần đến nơi, tốc độ xoáy tròn ngày càng mạnh, lực đạo đáng sợ từ khắp các phương hướng tấn công vào con tàu. Thân tàu đã bị biến dạng, gió và nước biển không ngừng tràn vào trong khoang tàu, cửa sổ tàu bị nứt vỡ.

Những vật thể không được cố định trong khoang tàu bị một lực hút cực lớn, bay cả về khe hở trên thân tàu và biến mất trong giây lát.

Tuấn Kỷ được cố định trên ghế trong phòng thuyền trưởng. Lực hút lớn không ngừng lôi kéo thân thể anh ta, gương mặt Tuấn Kỷ cũng bị kéo đến mức biến dạng, cả người như không có trọng lượng.

Nhờ có sợi dây an toàn bằng thép khóa ở thắt lưng, anh ta mới có thể ngồi yên ở vị trí của mình.

Trong khoang tàu, người của Tề Gia vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng. Thỉnh thoảng có đồ vật bay đến đập vào đầu họ, khiến da đầu nứt toát, máu chảy ròng ròng. Nhưng tất cả mọi người đều không thay đổi sắc mặt, không một ai lên tiếng mà chỉ có sự trấn tĩnh đáng nể.

Ly Tâm không có sợi dây cố định thân hình mà chỉ có cánh tay cứng như thép của Tề Mặc khóa chặt cô ở trong lòng hắn. Mặc dù lực hút và việc con tàu không ngừng xoay tròn rất đáng sợ nhưng người Ly Tâm không hề bị rơi ra.

Ly Tâm nghiến răng cố gắng hết sức ôm chặt Tề Mặc, cô tì cằm lên vai hắn. Ly Tâm mở to mắt khi nhìn thấy vật thể bay đi bay lại trong căn phòng và bị lực hút ra bên ngoài, đầu óc choáng váng khiến cô không thể thốt nên lời.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô thấy một vật gì đó bay về phía lưng Tề Mặc, vật sắc nhọt ánh lên tia lạnh lẽo.

Ly Tâm không hề nghĩ ngợi, hai tay cô đột ngột di chuyển lên phía trên ôm đầu Tề Mặc. Đầu và gáy Tề Mặc hoàn toàn được bảo vệ trong đôi cánh tay của Ly Tâm. Cô còn chưa kịp nhắm mắt, vật thể bay với tốc độ nhanh đâm mạnh vào tay cô.

Là một vật thể bằng kim loại, sau khi cắm vào da Ly Tâm, nó dừng lại trong giây lát rồi bị hút về phía một lỗ hổng và biến mất hoàn toàn.

Ly Tâm liền buông tay xuống, cô không dám che khuất tầm mắt của Tề Mặc. Cô ôm chặt cổ hắn, cố gắng mở to mắt quan sát tình hình ở sau lưng Tề Mặc, nơi hắn không nhìn thấy. Lúc này không thể để Tề Mặc phân tâm, cũng không thể khiến hắn xảy ra chuyện.

Mặc dù tay đau buốt nhưng cô vẫn phải thực hiện trách nhiệm bảo vệ Tề Mặc.

Máu đỏ rịn ra từ tay Ly Tâm xuống, trong phút chốc ướt đẫm tay áo cô, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn tàu. Tấm kim loại đụng vào tay Ly Tâm vốn không sắc lắm nhưng do một lực rất mạnh, nó trở thành con dao sắc nhọn cắm sâu vào da thịt Ly Tâm.

Tuấn Kỷ ngồi đối diện với Ly Tâm chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi. Sắc mặt Ly Tâm trắng bệch nhưng cô vẫn tỏ ra rất ngoan cường. Lúc này, cô từ từ nhắm mắt, hai tay vẫn ôm cổ Tề Mặc như có thể bảo vệ hắn bất cứ lúc nào.

Bộ dạng vừa mềm yếu vừa kiên cường của cô khiến trái tim anh ta như gõ một phát rất mạnh, cảm giác chua xót từ từ lan tỏa trong lồng ngực Tuấn Kỷ.

Tuấn Kỷ rất muốn nói với Ly Tâm, cô đừng dùng tay hay thân thể che chắn cho Tề Mặc. Nhưng bây giờ có thể sử dụng cái gì, có thể dùng biện pháp nào, anh ta không thể đi lại cũng không thể nhúc nhích. Nhìn cảnh máu trên tay Ly Tâm không ngừng nhỏ xuống, hai mắt Tuấn Kỷ hơi cay cay.

Lần đầu tiên trong đời anh ta cầu mong không còn vật thể gì bay về phía Tề Mặc và gây tổn hại cho hắn, bởi vì một khi xảy ra chuyện, người bị thương chính là Ly Tâm.

Trong khi đó Tề Mặc dường như không biết đến hành động của Ly Tâm. Thân hình cao lớn cương nghị của hắn không hề nhúc nhích ngoài bàn tay nắm cần điều khiển là chuyển động lên xuống.

Áp lực trong khoang tàu ngày càng lớn, quân hạm vẫn phóng như bay trên mặt nước thuận theo dòng nước xoáy tròn. Tốc độ dòng nước chảy vốn rất nhanh, Tề Mặc lại tăng tốc đến mức cao nhất, hai sức mạnh gộp lại không còn là khái niệm một cộng một bằng hai.

Thân tàu tiếp tục rạn nứt khiến áp lực bên trong khoang tàu ngày càng tăng. Lồng ngực của mọi người bị rút sạch không khí, vị máu tanh dâng lên đến miệng nhưng bị ép nuốt xuống. Không một ai lên tiếng, không có người nào nhúc nhích.

"Hãy cố chịu đựng

". Tề Mặc đột ngột mở miệng, giọng nói hắn xuyên qua tiếng gió gào thét và tiếng mưa ào ào truyền đến tai tất cả mọi người, khiến thần kinh của họ chấn động."Còn ba giây nữa là tiếp cận điểm cao nhất trên mặt biển". Lập Hộ cất giọng bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn.

"Điểm cao nhất sau một ngàn tám trăm độ, còn cách chúng ta ba vòng rưỡi nữa

". Một người thuộc hạ ngồi bên cạnh Tề Mặc lên tiếng bẩm báo. Giọng nói anh ta không hề tỏ ra hoảng loạn, như sớm biết Tề Mặc đang đợi điều gì, đang tìm kiếm điều gì, đang cần thứ gì. Không khí trầm lặng chết chóc trong khoang tàu xuất hiện một chút sinh khí."Ở nửa vòng cuối cùng hãy nhấc đầu tàu ở mức cao nhất có thể, đóng tất cả hệ thống phụ trợ, bao gồm cả nơi này. Toàn lực nâng cao tốc độ

". Thần sắc Tề Mặc không thay đổi, hắn đưa mắt ra ngoài mặt biển lúc này đã để lộ một tia sáng."Còn một vòng rưỡi nữa".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!