Chương 7: Bạch Mỹ Mỹ

Đầu tư lớn nhất của hạng mục núi Ngọc Tuyền này là bất động sản Diêu Viễn, là một công ty bất động sản rất lớn mạnh.

Lúc này, chủ tịch Diêu Viễn đang ngồi ở văn phòng cảnh khu, đem người phụ trách tuyên truyền cảnh khu mắng cho xói trán.

Diêu Viễn còn chưa bớt giận, lau mồ hôi trên khuôn mặt béo múp, ngồi đối diện với một người đàn ông trên sofa, cười nói "Xin lỗi, Liễu đại sư, khiến thầy chê cười rồi."

9

Người đàn ông được gọi là Liễu đại sư tên là Liễu Dịch, gã mặc một thân áo vải màu đen, cỡ 40 tuổi, tóc thưa thớt đến lạ, nhưng vì để duy trì hình tượng bí hiểm, gã vẫn kiên quyết đem mớ tóc thưa thớt này xõa ngang vai.

13

Liễu Dịch vuốt tóc mình, nói "Dù sao trách nhiệm đều đẩy lên đầu streamer, yên tâm, dư luận truyền thông bên kia ngài đã khống chế rất tốt, không có tin xấu nào của cảnh khu bị truyền ra. Huống chi mục đích của chúng ta là câu view, chuyện ngày hôm qua câu còn chưa đủ nhiều à? Chưa chắc đã là chuyện xấu."

Diêu Viễn tiếp tục lau mồ hôi, còn nói "Tuy sự thật là vậy... nhưng hôm qua tôi cũng có xem trên Sầu Riêng TV một chút, hình như cây đào bên núi Lăng Vân hồi phục trở lại rồi, hấp dẫn rất nhiều du khách, tôi sợ bên chúng ta bỏ nhiều tiền quảng cáo lễ hội hoa đào rồi lại làm nền cho người ta. Thầy biết đó, khu du lịch sẽ sớm khởi công, chờ lễ hoa đào hồi vốn..."

Liễu Dịch chặn họng gã, nói "Tôi biết, chắc là có người bên Lăng Vân Quan nhìn ra bố cục phong thủy của chúng ta. Hiện giờ bài vị của Liễu gia chúng tôi ở giới huyền môn tuy rằng không phải đứng đầu, nhưng ít ra giẫm một Lăng Vân Quan không phải là nói suông. Ngài cứ yên tâm quảng cáo lễ hội hoa đào, chuyện khác cứ giao cho tôi, ba ngày sau, lễ hoa đào đúng giờ khai mạc, cam đoan sẽ có lượng lớn du khách, tiền vốn rất nhanh sẽ được thu hồi lại.

Mà cây đào bên núi Lăng Vân nhất định sẽ chết."

36

Diêu Viễn càng nghe càng yên tâm, ngồi dựa vào lưng ghế, vỗ vỗ bụng của mình, nói "Được thầy chăm sóc, đường đi đều thuận lợi, tất nhiên là tin thầy rồi. Chậc, chẳng biết ông Hoàng bị điên hay gì, sắp kiếm ra tiền rồi tự nhiên rút lui."

10

"Gã không có số tốt như ngài." Liễu Dịch cười nói "Chờ khu du lịch xây xong mới là tiền vô như nước, bây giờ gã rút, nhất định sẽ hối hận."

Diêu Viễn gật đầu, mặc sức tưởng tưởng ba ngày nữa từng cọc tiền lớn nhảy vào túi mình.

Ba ngày sau.

Lễ hội hoa đào Ngọc Tuyền đúng giờ khai mạc.

Sáng sớm, Diêu Viễn đã chạy tới cảnh khu, nhìn đến du khách đang tấp nập xếp hàng mua vé ở khu bán vé, tảng đá lớn trong lòng gã cuối cùng cũng rớt xuống, vui vẻ lái xe vào đường dành cho nhân viên đi đến trung tâm cảnh khu.

Lúc xe đi tới cảnh khu, vẻ mặt tươi cười của Diêu Viễn dần tắt đi.

Gã nhìn thấy những nụ hoa đẹp đẽ vốn phải ở trên cành cây đang không ngừng rụng xuống trên mặt đất, mấy cây đào đều buồn bã ỉu xìu, cành cây rũ xuống, tử khí hừng hực.

Diêu Viễn hoảng sợ, lái xe chạy một vòng, tới trung tâm của cảnh khu thì kinh hãi. Nơi này có mấy trăm cây giống gã dùng rất nhiều tiền để mua, nụ hoa chắc chắn phải nở đẹp nhất. Nhưng giờ đây, bằng mắt thường có thể thấy cây đào đã muốn héo úa.

Diêu Viễn nhanh chóng xuống xe đi xem, đi không được vài bước, liền thấy một đám du khách chặn vài nhân viên công tác lại chất vấn "Cái gì đây? Chúng tôi bỏ bao nhiêu tiền mua vé vào đây để xem mấy cái cây khô này à?"

Nhân viên công tác đổ đầy mồ hôi trên đầu, nói "Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đêm qua rõ ràng còn rất đẹp..."

Một gã du khách khác càng tức giận "Mấy người không thấy mấy cái cây này chết rất quỷ dị à!  Nhìn là thấy xúi quẩy rồi..."

Nhân viên công tác muốn khóc rồi, bị quần chúng du khách manh động chất vấn đến nỗi một câu cũng không trả lời được, Diêu Viễn thấy cảnh tượng này, không dám đi về phía đám người, chạy ngược lại về phía xe của mình.

Sau khi rồ ga, gã vội vàng gọi hai cuộc điện thoại, một cái là gọi nhân viên quản lý gieo trồng đến xem cây bị gì, một cái là gọi kêu Liễu Dịch tới.

Một tiếng trôi qua, quản lý gieo trồng giải thích với Diêu Viễn, nói là cây đào bị nhiễm bệnh thường gặp. Loại bệnh này lây lan rất nhanh, một gốc cây nhiễm bệnh có thể lây cho cả một khu đất, hiện tại nhân viên công tác đang sắp xếp kiểm tra cây bệnh.

Liễu Dịch thong dong đi tới, đến văn phòng, Diêu Viễn vẫn cung kính nói "Đại sư, trên đường thầy tới chắc là thấy tình huống rồi phải không?"

Liễu Dịch nói "Chuyện gieo trồng thì tôi không biết, phải giao cho chuyên gia. Nếu đúng là có người phá bố cục phong thủy của tôi, vậy thì yên tâm. tôi sẽ đi núi Lăng Vân nhìn một chút."

Trong lòng Diêu Viễn tính toán tổn thất, đau lòng không thôi. Nhưng nghĩ đến trước giờ Liễu Dịch chưa có nhầm lẫn gì, cũng chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng "Vậy làm phiền Liễu đại sư, nhất định không thể để bọn đối diện sống tốt."Đám người đối diện kia hiện tại đang rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!