Màn đêm buông xuống, Triệu Sư lấy lý do vì bệnh nặng mà xuống núi.
Các thợ thủ công còn lại cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, sáng hôm sau chỉ nghe nói Triệu Sư đột nhiên hói đầu.
Mấy thợ thủ công hóng hớt, cảm thấy hơn phân nửa là do gã không cẩn thận đắc tội vị thần linh nào đó. Còn các vị thợ thủ công trung niên thì vô cùng lo lắng cho tóc của bản thân, thương lượng để nghiêm túc sửa chữa Lăng Vân Quan, tránh cho bản thân có cái kết cục giống Triệu Sư, với cả tranh nhau đăng ký WeChat của Lăng Vân Quan, căng thẳng bắt đầu rút thăm quay số.
Cho nên, công tác tiến hành tu sửa Lăng Vân Quan càng thêm trơn tru.
Đương nhiên, mấy chuyện này Triệu Sư không biết, gã vẫn luôn chịu đau đớn khó thở và lạnh lẽo từ cái đỉnh đầu trọc lóc , hết sức gian nan mới tìm được cái người trẻ tuổi dạy hắn hại người kia.
Gã vừa đến phòng trà, nhìn thấy đối phương liền chảy hai hàng nước mắt, khóc lóc ôm lấy đùi đối phương: "Sư phụ, cứu tôi với!"
Tuyên Cảnh Hoán nhìn đầu gã, mặt hơi sượng, dị thường ghét bỏ mà né tránh, lạnh nhạt nói: "Có chuyện chút xíu cũng làm không được, vô dụng."
Triệu Sư ngây người một trận, vội vàng nói: "Sư phụ, con là vì thầy..."
Tuyên Cảnh Hoán nhìn cái đầu kappa trụi lũi của gã mà phát bực, lớn tiếng nói: "Đừng gọi tôi là sư phụ, sư phụ của ông là người dạy ông nghề mộc kìa, không phải tôi! Ông là môn hạ của Công Thâu Tử, liên quan gì đến Huyền môn chúng tôi?"
Triệu Sư sửng sốt một chút, sau đó thở hổn hển nói: "Nhưng《 Lỗ Ban kinh hạ sách 》 là thầy cho tôi, đều là thầy dạy tôi mà!"
"Ngu ngốc." Tuyên Cảnh Hoán trợn trắng mắt nói, "Tài nghệ của Công Thâu Tử thiên hạ vô song,《 Lỗ Ban kinh hạ sách 》 cũng có giải chú hộ thân, thuật pháp chữa bệnh, ông không học, mà lại đi học chú thuật, trách tôi làm gì?"
Thiếu chút nữa Triệu Sư đã đứt hơi trực tiếp xuống địa phủ, gã đã biết cái thằng nhóc thối tha độc ác này sẽ không quản gã nữa. Dù sao gã đã va phải tình cảnh này, hô hấp khó khăn không chữa được, tiền còn chưa lấy thì tay cũng đã không giữ được, gã bất chấp tất cả, quơ tay bắt được ống quần Tuyên Cảnh Hoán, giận dữ hét: "Mày đắc ý cái gì! Mày dám mặc kệ tao đúng không? Được thôi, sớm muộn gì mày cũng sẽ giống tao thôi!
Mày vốn không đấu lại vị kia của Lăng Vân Quan!"
Ngọn lửa trong Tuyên Cảnh Hoán tức khắc bùng lên, hắn xoay người đá chân vào ngực Triệu Sư, quát: "Ông nói cái gì!"
Triệu Sư ôm ngực bò dậy, hộc máu nhưng vẫn ráng hướng về phía Tuyên Cảnh Hoán mà xát muối, nói: "Tiểu đạo trưởng nhờ tao truyền lời cho mày, kêu mày phải biết tự lượng sức mình, đấu không lại sẽ bị phản phệ, ha ha ha ha."
Đời này Tuyên Cảnh Hoán hận nhất chính là có người nói hắn không bằng người khác! Hắn đột nhiên nổi lên sát tâm, một đốm linh lực tụ trong lòng bàn tay, Triệu Sư cũng không cho hắn thời gian phản ứng, mở cửa phòng ra xông ra ngoài, người bên ngoài tò mò mà nhìn động tĩnh bên trong, Tuyên Cảnh Hoán lập tức thu tay lại.
Triệu Sư đứng ở trong đám người, ỷ có mọi người bảo hộ ga, một bên thở dốc một bên nói: "Mày sẽ thảm hơn so với tao! Ha ha ha!"
Nói xong, tên giảo hoạt này chạy trốn nhanh như thỏ.
Tuyên Cảnh Hoán cảm thấy bản thân mới là người bị hạ Áp Thân Chú kia, căn bản là thở không nổi lên, đứng tại chỗ chần chờ hồi lâu, mặt hắn mới âm trầm, rồi rời đi trong ánh mắt tò mò của mọi người trong tiệm trà.
2
Trở lại Tề Vân Quan vắng như chùa bà đanh, hắn càng tức giận hơn.
Ôn Luân không có mắt kia còn cố tình muốn làm phiền hắn ngay lúc này, như cái loa phường vây quanh bên người hắn gào to: "Thất bại rồi à? Tôi đã nói không được, Hứa Thanh Mộc rất tà môn, lần trước chuyện dầu gội cũng thế, chú thuật lần này cũngthế... Không được đâu, nó nhất định đã đoán được là chúng ta... Nó biết cả rồi!"
Tuyên Cảnh Hoán thật sự muốn tát gã một cái, nhịn rồi lại nhịn mới mở miệng nói: "Anh không phải là hận Hứa Thanh Mộc rút lấy hai mươi năm linh lực của mình à? Trước đây còn nói nó không có gì ghê gớm, nhất định phải trả thù, giờ lại sợ hả?"
Mặt Ôn Luân sượng trân.
Hận vô cùng hận, hận đến nỗi hy vọng Hứa Thanh Mộc lập tức chết ngay tại chỗ. Nhưng mà...
Vốn gã cho rằng Tuyên Cảnh Hoán có thể vì gã báo thù, cho nên mới nhẫn nhục phụ trọng tới Tề Vân Quan, kết quả gã phát hiện Tuyên Cảnh Hoán hoàn toàn không phải là đối thủ của Hứa Thanh Mộc.
Những chuyện này dồn tới liên tục làm gã nhớ lại nỗi sợ khi bị Hứa Thanh Mộc rút ra linh lực, gã lại sợ hơn.
Ôn Luân hoảng sợ nói: "Vốn dĩ tôi chẳng liên can gì đến chuyện này! Tôi không nghĩ sẽ phản bội Lăng Vân Quan, là cậu... Là cậu xúi tôi! Là cậu gạt tôi rằng cậu có thể báo thù cho tôi, là cậu kéo tôi xuống nước!"
Tuyên Cảnh Hoán lập tức không thể nhịn được cơn giận nữa.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay bị người khác nhục nhã không bằng Hứa Thanh Mộc, lửa giận trong lòng đã thiêu hết toàn bộ lý trí. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu hắn là Hứa Thanh Mộc, nếu biết được đối thủ của mình và Triệu sư Ôn Luân chó cắn chó, không biết hắn sẽ đắc ý biết bao nhiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!