Chương 31: Bài Học Nhớ Đời

Theo lý thuyết, Vương Tam không phải nhân sĩ trung lập thuộc Hiệp Hội  Huyền Môn, không có tư cách đề cử ứng cử viên. Nhưng sau khi hắn dứt lời, lập tức bốn phương tám hướng đều nhiệt liệt hưởng ứng.

Một phần là nhóm nam tu xui xẻo vừa mới thua xe thua nhà, một phần khác vốn đã không hòa hợp với Tuyên gia, những gia tộc không muốn để Tuyên Cảnh Hoán tiến vào  tầng quản lý.

Mọi người nhân cơ hội mọi chuyện khó khăn, vì để phản đối Tuyên gia, vây quanh bên người Hứa Thanh Mộc như là kỳ bảo có một không hai, liều mạng khen cậu, cũng nhiệt liệt hoan nghênh cậu trở thành thành viên quản sự của hiệp hội.

Tuyên Cảnh Hoán nhìn thấy cảnh tượng này, tròn mắt đảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể xỉu ngang xỉu dọc. Thậm chí liền vẫn luôn vẫn duy trì khéo léo Tuyên Thiên Nguyên trên mặt đều có chút không nhịn được, khóe miệng điên cuồng run rẩy.

1

Hứa Thanh Mộc bị một đám người vây quanh làm cho đau đầu đến lợi hại, vội vàng cự tuyệt tam liên: "Tôi không làm, tôi không cần, mấy người đừng ép tôi."

Ngọc Vấn ở một bên đếm nhà đếm xe, bị mấy cái này làm ầm ĩ, ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, mang theo ý cười nói: "Tiểu đạo trưởng phải chịu thôi, chỉ bằng kiếm pháp và thuật ngự kiếm của cậu, cũng đã đủ tư cách gia nhập tầng quản lý."

Ban nãy vẫn là chiến hữu, lúc này lại bắt đầu thân ai nấy lo, cốt ai nấy hốt, Hiệp Hội Huyền Môn chơi bền thật.

10

Hứa Thanh Mộc cắn răng một cái, cao giọng nói: "Ai cũng có thể đề cử đúng không? Tôi đây đề cử chị Ngọc Vấn, chị Ngọc Vấn thiên phú trác tuyệt, chỉ dựa vào bản thân đã có thể chiếm một vị trí nhỏ trong giới Huyền môn, quả thực là một ứng cử viên xuất sắc cho vị trí quản sự của hiệp hội. Quan trọng nhất chính là nếu chị Ngọc Vấn gia nhập tầng quản lý của hiệp hội, sẽ tham gia vào group WeChat của quản sự hiệp hội đó.

Bây giờ ai ủng hộ chị Ngọc Vấn mời giơ tay."

23

Các vị nam tu  chưa lập gia đình sửng sốt, rồi sau đó tất cả đều giơ tay lên, tình cảm quần chúng xúc động mãnh liệt yêu cầu Ngọc Vấn trở thành quản sự.

"..." Đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Vấn mở to, giận dỗi với Hứa Thanh Mộc, "Vừa rồi tôi còn giúp cậu nói chuyện, vậy mà cậu dám đem cái nồi này ném cho tôi?"

Hứa Thanh Mộc buông tay: "Là chị khai chiến trước mà."

Ngọc Vấn oán hận cắn răng một cái, lập tức bắt đầu dùng thanh âm tình cảm phong phú ngẫu hứng diễn thuyết, về vấn đề Hứa Thanh Mộc tài giỏi cỡ nào, thích hợp với chức quản sự ra sao. Hứa Thanh Mộc không cam lòng yếu thế, cùng Ngọc Vấn battle một trận.

Ở một góc không ai chú ý, đỉnh đầu cha con Tuyên gia đang bốc khói.

Bọn họ hao tâm tổn trí để Tuyên Cảnh Hoán tiến vào tầng quản lý của hiệp hội đều không thành công. Mà hai người này? Trốn tránh như thể sợ bị dính cứt, hoảng sợ hận không thể mua vé đứng chạy trốn suốt đêm khiến cha con Tuyên gia tức giận đến chết đi sống lại.

Vương Tam vừa lòng mà nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa, mờ nhạt ngồi xuống uống trà.

2

Nội tâm vô cùng thoải mái.

10

Trò hề này lăn lộn đến hơn nửa đêm mới dừng lại, bởi vì Hứa Thanh Mộc và Ngọc Vấn liều chết không chịu làm, cuối cùng người tiến vào tầng quản lý là một gia tộc gia chủ có quan hệ làm ăn với Tuyên gia.

Hội nghị tuyên bố kết thúc, Hứa Thanh Mộc vội vàng mang theo Hạ Tinh Sở chuồn mất.

Nhưng mà bởi vì phải cùng Ngọc Vấn chia... phần thưởng, Hứa Thanh Mộc không thể lập tức về Lăng Vân Quan, ở lại Hoa Thành chừng ba ngày, chờ Ngọc Vấn đem tài sản có được phân chia rõ ràng. Mặt khác còn có hai căn nhà chưa bán, đã đưa cho người môi giới, bán được thì Ngọc Vấn sẽ đưa lãi cho Hứa Thanh Mộc.

Ba ngày sau, Hạ Tinh Sở mướn tài xế, leo lên chiếc Maybach kia, quang vinh trở về Lăng Vân Quan.

1

Khi đi trắng tay, khi về đem theo con siêu xe trị giá mấy trăm vạn... Nhóm tiểu đạo sĩ của Lăng Vân Quan trước giờ chưa thấy qua nhiều tiền như vậy liền bị dọa cho choáng váng, nhéo đùi lẫn nhau để xác nhận đây không phải nằm mơ.

"Không phải mơ đâu, mấy người không biết lần này sư huynh ngầu thế nào đâu!" Hạ Tinh Sở kiêu ngạo đến cái đuôi dựng thẳng lên trời, nhìn Hứa Thanh Mộc như nhìn thấy thần tiên, nói, "Sư huynh, anh kể cho bọn họ nghe đi."

Hứa Thanh Mộc lại tái phát chứng làm biếng, ngáp một cái nói: "Em nói đi, anh muốn ngủ, đúng rồi, Ôn Luân đâu? Tôi không rành mấy chuyện sổ sách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!