Rồi y thấy
Một đôi mắt như đỉnh núi phủ tuyết, đang ướt vì nước mắt.
Lệ rơi lặng lẽ.
Thẩm Từ Thu… đang khóc.
Người chưa từng sợ sống c.h.ế.t, người chưa bao giờ cúi đầu trước cái gì… lại vào giây phút này, hoàn toàn sụp xuống.
Nước mắt trong suốt rơi từng giọt, rơi thẳng vào tim Tạ Linh.
Ngực y co rút dữ dội, đau hơn cả thiên lôi giáng.
Y ho ra máu, muốn đưa tay lau nước mắt giúp Thẩm Từ Thu, nhưng lệ cứ như hạt châu đứt chỉ, rơi mãi không ngừng.
"Huynh… đừng khóc…"
Mắt Tạ Linh cũng đỏ lên.
Khóc như vậy… tim y cũng đau đến muốn nát.
Thẩm Từ Thu cúi đầu, linh lực vẫn liên tục truyền vào.
Trong mê mang, hắn nghĩ:
Mình đang khóc sao?
Hắn thấy những giọt nước rơi lên mặt Tạ Linh.
Mưa đều bị linh lực ngăn lại, không chạm được vào họ.
Mưa trời không làm ướt được quần áo hai người…
Mưa trong lòng lại thấm đến mù mắt.
Thì ra… không phải mưa làm ta nhìn không rõ…
Lông mi Thẩm Từ Thu khẽ run, nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống gương mặt trắng mịn.
Bàn tay hắn đặt trên n.g.ự. c Tạ Linh, cảm nhận được nhịp tim kia càng lúc càng yếu ớt. Cổ họng Thẩm Từ Thu nghẹn lại, hắn cố gắng đè xuống tất cả cảm xúc, khẽ nói:
"Là mưa."
Là mưa?
Trước mắt Tạ Linh lại bắt đầu mờ dần.
Là mưa thật sao?
A Từ vừa rồi khóc… là ảo giác?
Tốt quá… tốt quá.
May mà chỉ là ảo giác, nếu không…
Nếu không thì sao?
Y không kịp nghĩ hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!