Chương 69: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Sau khi ra khỏi nhà họ Diệp, Hứa Lộc không dám về nhà mà đến thẳng biệt thự nghỉ ngơi. Cô nằm một mình trên giường ngủ, gối đầu nhớ mùi của Phó Diệc Đình, song cả tối vẫn không yên giấc được. Bây giờ muốn bảo lãnh anh ra chỉ có hai cách: một là tìm một luật sư giỏi, hai là móc nối với người của chính phủ, nhưng rõ ràng là bây giờ cả hai đường đều không thể thực hiện được.

Nếu như không đủ chứng cứ, cục An ninh sẽ phải thả người thôi, nhưng đây không phải chuyện cô lo lắng nhất, cô chỉ sợ chính phủ quyết tâm trừ khử Phó Diệc Đình cho bằng được, sẽ phái người đến ám sát. Ờ thời đại này, chuyện ám sát chẳng còn lạ gì nữa, người quyền cao chức trọng như cha của Lăng Hạc Niên còn bị hại chứ nói chi là một Phó Diệc Đình không có bối cảnh quân đội lẫn chính phủ.

Nhất định cô phải nghĩ cách cứu họ ra.

Ngày hôm sau, Hứa Lộc bò dậy với tinh thần uể oải vô cùng, nghĩ như đầu mình sắp vỡ hết ra. Thím Lưu nói với cô: "Bà chủ, ban nãy có người gọi điện đến, đối phương nói mình là Thiệu Hoa, muốn bà gọi lại cho ông ấy ạ."

Phản ứng đầu tiên của Hứa Lộc là sững sốt, sau đó cô giật mình, không màng rửa mặt đánh răng gì cả mà chạy ngay đến phòng làm việc. Cô hít một hơi thật sau rồi gọi qua nhà họ Thiệu, người nhận điện thoại là Thiệu Hoa.

"Bác Thiệu… Sao bác lại gọi cho con ạ?"

- Hơi thở của Hứa Lộc không ổn định, lòng cô đang nảy ra một suy nghĩ, song cô lại không dám tin thật.

Thiệu Hoa nói bên đầu bên kia: "Bác đã biết chuyện rồi, con đừng lo, bạn cũ của bác đã đi thăm dò tin tức bên đó, bác sẽ ra mặt nếu cần để đưa Phó Diệc Đình và Đoạn Nhất Minh ra. Chỉ là Tiểu Uyển à, thế cục Thượng Hải đang phức tạp, dù họ có ra rồi cũng nên tìm nơi tránh gió. Con đi chuẩn bị đi."

Qủa nhiên là Thiệu Hoa muốn ra tay cứu người. Nhưng tại sao lại như vậy? Ông ấy và Phó Diệc Đình đâu có giao tình gì? Hai nhà cô và nhà ông cũng đã trở mặt, sao ông ấy lại đồng ý cứu anh ra?

"Bác có cách cứu họ ra thật ạ?"

- Hứa Lộc hỏi lại.

"Hiện chỉ có thể dựa vào việc cục An ninh không tìm được gì ở nhà họ Đoạn, không có chứng cứ, chỉ dựa vào một chuyến xe lửa và một tấm chi phiếu không thể kể tội được. Dù sao Thượng Hải vẫn là chốn có luật pháp, một khi chuyện đã to thì dư luận không ép được nữa. Như thế này đi, con hãy đi tìm vài tòa soạn có ảnh hưởng, để họ tạo áp lực trước, giục cục An ninh phải thả người sau 48 giờ".

Hứa Lộc đồng ý ngay: "Được, vậy con đi tìm người đây ạ. Bác Thiệu, thật sự con không biết phải cảm ơn bác như thế nào nữa. Con không nghĩ…"

"Không cần cảm ơn bác, không phải bác giúp con mà là trả ơn cho Phó Diệc Đình. Hẳn là con không biết chuyện này, vì vấn đề giữa Thiệu Tử Duật và Mạt Lỵ mà Diệp Bỉnh Thiêm đã sang đe dọa bác, Phó Diệc Đình đã cứu giúp chúng ta. Bây giờ bác báo đáp, cũng là không muốn thua thiệt."

- Thiệu Hoa bình tĩnh. Ông ta là một thương nhân đúng đắn, tuyệt đối không muốn liên can đến người như Phó Diệc Đình, nhưng thiếu đối phương một ơn nghĩa lại là sự thật.

Hứa Lộc cảm ơn mãi, đoạn mới cúp điện thoại.

Cô vội vã đánh răng rửa mặt thay đồ rồi lao xuống lầu.

Vương Kim Sinh không ngủ cả đêm, cứ trằn trọc quay lại để nghĩ cách, hiện đang đừ người ra trong phòng khách với hai vành mắt đen thui, mày mặt ủ ê. Bình thường có chuyện anh ta còn bàn với Viên Bảo được, bây giờ nó cũng bị bắt luôn rồi, anh ta cứ thấy mình "tứ cố vô thân" làm sao.

Hứa Lộc chưa xuống đến nơi đã nói thẳng: "Thư kí Vương, anh đi liên lạc với ký giả Hoàng của Thời báo đi, tôi cần nhờ cô ấy hỗ trợ."

Vương Kim Sinh bật dậy ngay, ngẩng lên hỏi: "Bà chủ định làm gì ạ?"

Hứa Lộc thuật lại lời của Thiệu Hoa cho anh ta. Vương Kim Sinh cảm thấy "hy vọng tràn trề": "Luật sư Thiệu chịu ra mặt giúp Lục gia thì tốt quá. Tôi còn tưởng ông ấy sẽ không chịu… Tôi sẽ đi liên lạc ngay ạ."

Giờ chỉ còn một mình Hứa Lộc trong phòng khách, theo cách giải thích của Thiệu Hoa, hẳn sự lựa chọn tốt nhất để tránh gió là Hương Cảng. Hiện nơi này đang là thuộc địa của Anh, chính phủ không vươn tay đến đó được, họ sẽ an toàn. Bây giờ cô phải đi thu dọn hành lý, đặt vé trước, chỉ cần phía Thiệu Hoa có tin là đưa họ đi ngay.

Cô đang tự tính toán thì người giúp việc vào báo: "Bà chủ, em gái bà đến ạ".

Lòng Hứa Lộc như rơi "lộp bộp" xuống. Hôm qua cô cố tình không về, chỉ sợ Lý thị bảo Phùng Thanh đến hỏi chuyện Phó Diệc Đình, chắc là đã biết rồi. Cô bèn bảo người giúp việc dẫn em gái vào, quả nhiên cô nàng thấy cô là hỏi ngay: "Chị, ngoài kia có nhiều nhà báo quá, rốt cuộc anh rể đã gặp chuyện gì rồi ạ? Sao cục An ninh lại bắt anh ấy đi? Chị không biết đâu, mẹ lo lắm, cứ khăng khăng chờ nhưng không thấy chị về, mẹ bảo em qua thăm chị đây."

"Sao hai người lại biết?"

- Hứa Lộc hỏi.

"Ngoài kia người ta đồn ầm cả lên rồi! Má Bao nghe được lúc đi mua thức ăn nề về báo ngay. Còn em là do đi học, chị không nhớ cha bạn em đứng đầu Phủ Lý à?"

- Phùng Thanh kéo tay chị thật gấp: "Sao vậy chị ơi? Nghiêm trọng lắm ạ?"

Cuộc sống của nhà họ Phùng mới khởi sắc một chút thôi, nếu Phó Diệc Đình xảy ra chuyện thật, họ bị đánh về nguyên hình thì phải làm thế nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!