Chương 45: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Ăn điểm tâm xong, Phó Diệc Đình và Hứa Lộc rời quán, định sẽ ra đường lớn để gọi xe. Đêm qua, Vương Kim Sinh đã lái xe đi mất, nên bây giờ hai người chỉ có thể cuốc bộ. Phó Diệc Đình nắm tay Hứa Lộc, hai người đi chầm chậm giữa cảnh xuân đẹp đẽ.

Tuy nhiên, cả hai đi được chưa lâu, bốn tên lưu manh đã đuổi đến, cản đường họ.

Phó Diệc Đình đẩy cô ra sau, nhìn đám nhãi con kia. Giữa ban ngày ban mặt, bọn du thủ du thực chỉ chờ có thế, vừa nhìn đã đoán được ngay hoàn cảnh gia đình "nạn nhân". Đám bảo vệ đứng cách đó không xa đã nhìn thấy, chuẩn bị làm việc thì Phó Diệc Đình đã xua tay, ý bảo không cần thiết. Đối với đám lâu la này, một mình anh đủ rồi.

"Cậu em đây, mấy anh mày đang thiếu tiền, hay mày cho chút nhé?"

- Tên dẫn đầu hất hàm bảo, ánh mắt lại nhằm vào Hứa Lộc: "Không thì… Mày đưa cô em này cho tụi tao cũng được, tránh để bị trầy xước. Tụi tao đã nổi tiếng mấy đời ở đây rồi, mày có biết chưa?"

Nói dối không biết ngượng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Lộc gặp một đám "cướp ngày", lại còn ăn ngang nói bậy. Nếu bọn họ mà biết người trước mặt này là ai, chắc sẽ hối hận lắm.

"Nổi tiếng thế nào? Bảo tao nghe thử?"

- Phó Diệc Đình thản nhiên.

Đám côn đồ thấy anh không có vẻ gì là sợ sệt, chúng lại dọa tiếp: "Có nghe danh Thanh bang chưa? Thượng Hải đệ nhất bang đấy. Đứng đầu bọn tao là Diệp Tam gia và Phó Lục gia. Tụi tao là Thanh bang của Nam Kinh. Sao, đã thấy sợ chưa?"

Phó Diệc Đình vẫn làm như không: "Thanh bang đến Nam Kinh lúc nào mà tao không biết? Đương gia của tụi mày là ai?"

Tất nhiên đám lâu la kia không trả lời được, chúng hét: "Mày nhiều chuyện thế làm gì? Nộp tiền hay nộp người? Chọn một đi, không đừng trách tụi tao độc ác. Con đường này không có tuần tra, tụi mày có hét khản cổ cũng không có ai đến đâu."

Phó Diệc Đình không có hứng đôi co nữa, anh quay lại nói với Hứa Lộc: "Em quay đi đi, đừng nhìn."

- Anh dư sức giải quyết bọn chúng, nhưng cảm bạo lực máu me như thế, anh không muốn làm ảnh hưởng đến cô.

Hứa Lộc nắm tay anh, lo lắng vô cùng, nhưng Phó Diệc Đình đáp lại cô bằng một ánh nhìn trấn an, lúc này cô mới chịu quay đi.

Phó Diệc Đình xăn tay áo lên, tiếng lên nắm lấy cổ áo tên dẫn đầu, vừa gọn vừa hiểm. Người này bị sức mạnh và khả năng của anh dọa sợ, bèn thét: "Tao… Tao có mang dao, mày không buông, tao giết mày đó!"

Phó Diệc Đình cười nhạt: "Có bản lĩnh thì đâm tao đi. Lúc tao lăn lộn ở Thượng Hải, sợ là tụi mày còn chưa biết nặn đất."

Ba gã còn lại nghe anh khiêu khích như thế, bèn xông hết lên, Phó Diệc Đình dẹp hết bọn chúng chỉ trong ba đòn, khiến chúng nằm rên rĩ trên đất. Tuy là thế, một tay anh vẫn còn nắm cổ tên đứng đầu, cả cọng tóc cũng không đụng đến được.

Đám côn đồ kia sợ mất mật, biết mình đã gặp trúng thứ dữ thì run lập cập: "Ông chủ này, xin ông tha mạng! Tụi em có mắt như mù, không thấy Thái Sơn, từ nay không dám nữa đâu ạ."

Phó Diệc Đình nói: "Nếu tao bỏ qua, chúng mày sẽ còn tiếp tục cướp bóc những người khác. Kiếm cớ sinh nhai trên phố cũng có luật riêng: Lợi dụng phụ nữ, người già và trẻ em. Tụi mày xứng à? Muốn nói gì đến đồn cảnh sát mà nói."

- Anh hất hàm gọi bảo vệ đến kéo chúng đi.

Phó Diệc Đình lại nắm tay Hứa Lộc, anh bảo: "Không sao rồi."

Hứa Lộc biết bản lĩnh của anh, cũng đã đoán được kết cục của bọn cướp. Dám xưng là người Thanh bang, không biết Nhị đương gia Thanh bang đang ở trước mặt.

"Em không biết bọn chúng thế nào, nhưng nghe thì có vẻ thảm lắm."

- Cô nói.

Phó Diệc Đình cười khẽ: "Trầy xước một chút thôi, anh không đánh nhiều đâu."

Nhìn dáng vẻ hời hợt này của anh, hình như còn hơi kiệu ngạo, nhưng lại trông đẹp trai hơn nhiều lắm. chẳng trách ai cũng bảo "Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương".

Khúc nhạc đệm này qua rất nhanh.

"Chúng ta đi đâu đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!