Editor: Selene Lee
Phùng Thanh đã đè nén suy nghĩ này trong lòng rất lâu rồi.
Mấy hôm trước, cha được bệnh viện chuyển về khiến cả nhà lao đao vất vả, cô cũng không dám nhắc đến số tiền học phí mà mình đang nợ. Mấy năm nay cô thấy ba mẹ khó khăn còn phải cắn răng nhịn ăn gửi tiền qua cho chị mình ở nước ngoài, bản thân thì phải dọn nhà rồi chuyển trường. Cuộc sống khó khăn nhưng cô vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Hôm nay tự nhiên có một khoảng tiền lớn như vậy trao đến tận tay mà mẹ cô lại từ chối, bảo sao cô không giận được đây?
Lý thị biết mình đã bạc đãi con gái út nên không nói được lời nào.
"Em không nên trách mẹ, đó hoàn toàn là ý của chị."
- Có tiếng nói lạnh nhạt truyền đến từ sau lưng, Phùng Thanh quay đầu lại thì thấy ngay chị cả mình đã ba năm không gặp đang tựa người vào cửa phòng. Chị ấy vẫn như xưa, chỉ có mái tóc là thay đổi, cả ánh mắt cũng không còn như trước. Cái nhìn đó lạnh lẽo và khiếp người đến mức Phùng Thanh cảm thấy cõi lòng mình run lên.
Như thể cô và chị là hai người xa lạ.
"Chị cả, chị về từ khi nào?"
- Khí thế ban đầu của Phùng Thanh đã bị giảm xuống không ít. Ban nãy lúc về nhà cô cũng có nghe thấy hàng xóm nói về chuyện về chị mình, nhưng cô quan tâm chuyện bác Cả hơn nên mới tạm thời quên mất.
"Mới về không lâu."
- Hứa Lộc đi đến ngồi xuống cái ghế tre, nói với vẻ bình tĩnh:" Em cảm thấy xưởng dệt nhà chúng ta chỉ đáng giá ba nghìn thôi sao? Tầm nhìn hạn hẹp."
Phùng Thanh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều xộc lên ngực cả, bèn đứng dậy đi đến trước mặt cô: "Chị nói thì nghe dễ lắm! Chị có biết hiện giờ cảnh nhà ta ra sao không? Chị sinh sớm hơn em hai năm, cái gì tốt cũng đều cho chị cả. Chị được học trường Tây, được du học Nhật. Còn em thì sao? Đến tiền học phí em cũng không có, đồng phục chỉ có một bộ mặc từ năm ngoái đến năm nay. Chẳng lẽ em không được than phiền sao?
Bây giờ công xưởng làm ăn thua lỗ, bác cả muốn thì chị cứ đưa quách đi không phải là xong rồi à?"
Hứa Lộc nhìn thẳng vào ánh mắt em mình, đúng là thiếu nữ mười sáu vừa ngây thơ vừa dũng cảm. Ở tuổi của con bé, nói ra mấy lời này cũng chẳng thể trách nó được. Dù sao đối với nhà bọn họ bây giờ thì ba nghìn đã là một số tiền quá mức khổng lồ rồi.
Hức Lộc xoa xoa tai: "Em có cần phải lớn tiếng như vậy không? Chị biết rồi. Em suy nghĩ xem, ba nghìn dù có lớn đến mức nào rồi cũng sẽ xài hết. Sau đó em định tính thế nào nữa? Trải qua cuộc sống khổ cực như những người khác sao? Nếu xưởng dệt vẫn còn thì chúng ta vẫn còn cơ hội để lật ngược tình thế. Em nghĩ mình nhìn thấy được tương lai à, có muốn cược với chị một ván không?
Tuy Phùng Thanh cảm thấy ngữ điệu của chị mình không giống như trước, nhưng chị ấy lại nói rất đúng. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ sống một cuộc sống nghèo khó. Trước kia là cô hai nhà họ Phùng, quần áo Tây Phương chất đầy tủ, uống trà chiều trong vườn hoa mỗi ngày, giường ngủ cũng đầy tràn những con búp bê quý giá. Cô muốn quay trở lại khoảng thời gian đó, vì thế cô sẵn sàng chịu đựng tất thảy.
Ưu tư của thiếu nữ chỉ như một ngày tháng sáu, thoáng chốc đã vụt qua như nắng như mưa, rất nhanh Phùng Thanh đã quay về với chuyện đi du học của chị mình.
Nhà nhiều thêm một người nên bữa tối cũng phong phú hơn. Bốn món mặn một món canh, còn có gỏi thịt. Hứa Lộc không mở miệng nhiều lắm, không giống như Phùng Thanh luôn miệng cười nói với Lý thị. Dù khóc dù cười cũng phải sống tiếp, ở cạnh gia đình là được.
Tối hôm đó Hứa Lộc lên giường rất sớm, bủa vây xung quanh cô lại có đủ loại tiếng động, vì nhà ở nôi đây san sát nhau nên hiệu quả cách âm không tốt lắm: Có tiếng xay ngô, rồi tiếng muôi va vào nắp nồi, còn có tiếng chuông xe đạp cũ và tiếng rao hàng từ những quán nhỏ ven đường.
Sau tất cả thì cô vẫn cảm thấy không chân thật, giống như sáng mai tỉnh lại cô sẽ thấy mình vẫn còn ở thế giới cũ, đã có công ăn việc làm. Nhưng cô biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại được nữa. Bây giờ tự trách cũng vô ích, nhất định phải sống ở nơi đây thật tốt.
Mấy ngày sau đó, Hứa Lộc đều đi sớm về trễ. Lý thị không yên tâm nên dặn dò bác Đinh phải theo sát cô. Buổi tối ông báo lại là cô hay đến những quán trà hoặc quán ăn ven đường ngồi suốt một ngày để thăm dò tin tức.
Sáng hôm nay Hứa Lộc dậy rất sớm. Cô chọn một bộ quần áo kiểu phương Tây và một đôi dày da màu nâu để mặc vào, còn kết hợp với vớ trắng và trang điểm. Vốn là cô định mua bộ đồ này để mặc trong lễ tốt nghiệp, tiếc là chưa có cơ hội đã phải về nước.
Hứa Lộc bỏ lá thư kia và một phần tài liệu mười trang giấy mà cô đã thức đêm để hoàn thành vào một tập hồ sơ rồi thản nhiên đi ra khỏi phòng. Lúc đó ở nhà chính, Lý thị và má Bao vẫn đang chọn thức ăn, thấy cô đi ra thì hai mắt vụt sáng.
Dung mạo của Phùng Uyển vốn xuất chúng, bây giờ ăn mặc như vậy lại càng giống một vị tiểu thư quý tộc.
Hứa Lộc bị nhìn như thế cảm thấy không tự nhiên, bèn vờ ho nhẹ rồi nói: "Mẹ, con muốn gửi lại mấy cuốn sách cho một người bạn, mẹ và mọi người cứ ăn trước, đừng chờ con làm gì."
"Hay là để bác Đinh đưa con đi nhé?"
Hứa Lộc suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Bác Đinh đổi quần áo xong thì đi cùng cô ra cửa, còn gọi giúp cô một chiếc xe kéo từ một người bạn.
Mặc dù cùng ở trong tô giới Pháp, nhưng nhà của họ Phùng bây giờ thật sự khác với những ngôi biệt thự trong này một trời một vực. Đường đi rộng rãi vô cùng, ở lối vào còn có một cái cổng sắt màu đen cao chót vót. Một vài người lính canh gác ngăn xe của Hứa Lộc lại, dò hỏi theo nhiệm vụ: "Tiểu thư tìm ai?"
Bác Đinh nhìn Hứa Lộc với vẻ hơi hốt hoảng, nhưng Hứa Lộc chỉ bình thản bước xuống xe rồi nói: "Mọi người cứ chờ con ở đây đi ạ, con sẽ tự đi vào trong."
- Sau đó cô tiến đến trước mặt người lính kia, nói như thật: "Tôi phải vào số 12, là ngài Phó gọi tôi đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!