Editor: Selene Lee
Vốn là Hứa Lộc muốn xuống giường, song không biết có phải vì chăn ấm quá hay vì chuyện gì khác, cô ngáp dài, cơn buồn ngủ ập đến.
Hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, cô nghĩ nên ngủ thẳng vẫn tốt hơn.
Trong giấc mơ, cô phát hiện ra mình bị một con thú dữ đuổi theo, phải ôm thân cây mà trốn, không dám buông tay ra. Sau đó con vật kia không vồ được cô, đành bỏ đi mất. Cô vẫn cứ ôm cái cây lớn đó, không dám trèo xuống. Cành lá của cái cây vuốt ve cô thật khẽ, khiến cô thấy thoải mái vô cùng. Mà cái cây còn tỏa ra mùi hương nữa, rất ấm áp.
Giấc mộng không dài không ngắn. Lúc Hứa Lộc tỉnh dậy, gian phòng vẫn mờ tối như cũ, nhưng qua mấy khe hở của bức rèm cửa, cô có thể thấy vài tia nắng len lỏi vào.
Hứa Lộc sợ đến mức bật dậy, chỉ còn mình cô trên giường. Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, trên tủ đầu giường có đồng hồ. Kim giờ đã chỉ vào số sáu.
Chắc chắn không phải sáu giờ tối mà là sáu giờ sáng!
Hứa Lộc vén chăn, xuống giường rồi mới cảm thấy không ổn. Cô đang mặc một bộ áo ngủ rất rộng, chỉ có đồ lót là vẫn còn nguyên.
"A!"
- Cô la lên.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Sao thế?"
- Phó Diệc Đình ngồi bên thư phòng. Nghe tiếng cô, anh mở cửa ra ngay rồi bật đèn trên tường.
Hứa Lộc quấn chăn quanh thân mình, nhìn anh đầy cảnh giác như thể anh là kẻ xấu xa. Không lẽ đêm qua, thừa lúc cô ngủ say…?
"Quần áo của em đâu?"
- Cô hỏi.
Phó Diệc Đình nhếch môi, bước đến kéo rèm cửa ra, ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng. Anh đang mặc áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác bằng lông, dáng đứng rắn rỏi giữa ánh nắng. Xem ra anh đã bình phục hoàn toàn.
"Hôm qua Mã lão thất chụp thuốc mê em, còn dư lại một chút nên em ngủ rất say. Anh sợ quần áo em còn dính, cũng sợ em lạnh nên anh đã thay đồ ngủ giúp em. Anh không làm chuyện gì nữa hết."
- Phó Diệc Đình nhấn mạnh câu cuối cùng.
Hứa Lộc giữ cổ áp thật chặt. Anh đã đổi quần áo cho cô thật? Vậy không phải anh đã thấy hết cơ thể cô rồi à? Dù cô không phải "trinh tiết liệt nữ" gì cho cam, nhưng mà… Cô cũng không thể thản nhiên như không được. Nếu đây là thời xưa, chuyện này sẽ tương đương với việc "không còn trong trắng", không thể không bồi thường.
Nhưng cô ngủ say quá, chẳng cảm giác được gì hết, cô trách ai đây chứ?
Phó Diệc Đình ngồi bên thành giường, nhìn bộ dáng phiền muộn của cô lại không nhịn cười được. Vốn là anh cũng định để hầu gái thay giúp, nhưng cô khóc lóc ôm anh không chịu buông, cứ nói là thú dữ gì đó muốn bắt mình. Anh chỉ có thể tự làm, vì sợ cô bệnh nên anh thay rất nhanh, chưa kịp nhìn gì hết. Cùng lắm thì anh coi làn da trắng nõn kia như chút thử thách cho sự kiềm chế của mình mà thôi.
Dù anh có "cầm thú" đến đâu, cũng không "thừa cơ chuộc lợi" như thế.
Xem cô đã "khốn cùng" đến mức này, Phó Diệc Đình quyết định không nói sự thật, chỉ xoa đầu cô: "Yên tâm đi, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Nếu cô thấy ngại, cùng lắm là anh cưới cô thôi. Lúc suy nghĩ này bật đến, bản thân Phó Diệc Đình cũng hoảng sợ. Dù gì trước khi gặp cô nhóc này, anh cũng đã chuẩn bị để sống một đời cô độc: Không cần vợ cũng chẳng cần con. Tuổi thơ quá bất hạnh khiến anh cảm thấy sợ hãi chuyện gia đình.
Vậy mà hiện tại anh lại có ý như thế với cô.
Đêm qua cô ôm anh khư khư, khiến anh nảy sinh ý muốn bảo vệ cô mãnh liệt. Bình thường cô toàn tỏ vẻ "không sợ trời, không sợ đất", thật ra thì sâu trong tâm hồn, cô cũng chỉ là một cô bé mà thôi, cũng muốn được chiều chuộng mà? Anh đã nhận ra điều này từ hôm cô bật khóc sau buổi họp.
"Ai cần anh chịu trách nhiệm hả?"
- Hứa Lộc ghét mấy lời "kiểu cách" như vậy. Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là phản ứng không kịp thôi.
"Chết rồi. Mẹ em!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!