Editor: Selene Lee
Phùng Kỳ tốt tính đến mức giúp cho chuyện làm ăn của cô? Hứa Lộc tin mới là lạ, song vẫn vờ hỏi: "Ông chủ lớn nào mới được?"
"Thì là… Dù sao người ta cũng không muốn lộ danh tính, gặp rồi em sẽ biết thôi."
- Xém chút nữa là Phùng Kỳ đã lỡ mồm. Diệp tam gia không cho gã nói, gã phải chịu bó tay.
Hứa Lộc lại càng thấy lạ hơn, làm ăn mà không bẩm tên họ, còn đòi gặp mặt cô, không giống người làm ăn đường hoàng chút nào. "Kính nhi viễn chi" sao?
(Sel: Kính nhi viễn chi – – kính trọng nhưng không gần gũi)
"Cảm ơn ý tốt của anh họ. Thật ra thì, hiện tại nhà máy em đã đủ mối rồi, tạm thời không nhận đơn của ông lớn đó được đâu. Anh từ chối giúp em đi."
Thấy cô không nhận, Phùng Kỳ trợn mắt:
"Phùng Uyển, anh tốt bụng mới giới thiệu mối cho mày, người ta không muốn xưng tên bảo họ, chỉ muốn gặp mày trước, có ác ý gì đâu mà mày từ chối? Chẳng lẽ mày sợ anh mày lừa mày hử?"
Hứa Lộc liếc gã. Người này không phải dạng biết dối lòng, biểu hiện chột dạ rõ ràng, chắc chắn là có chuyện. Thật ra cô cũng không hiểu ý gã, nhưng cô không phải con nhóc ngây thơ dễ bị dắt mũi.
"Em làm ăn nhỏ, khả năng có hạn thôi, xin nhận ý tốt của anh cả. Không còn chuyện gì nữa thì em đi làm việc đây. Anh cứ tự nhiên."
- Hứa Lộc vừa nói vừa cầm tài liệu lên lại, mở ra đọc tiếp.
Phùng Kỳ "khổ sở" khuyên thêm vài câu nữa, nhưng Hứa Lộc vẫn khăng khăng không chịu, gã chỉ còn nước bỏ về.
Xưởng trưởng Ngô xuất hiện trong văn phòng, ông hỏi: "Cậu cả đến có chuyện gì vậy ạ?"
Hứa Lộc lạnh nhạt: "Bảo là giới thiệu mối cho chúng ta. Người này không tốt đẹp gì, đừng tin gã."
Xưởng trưởng Ngô gật đầu: "Dạo này tôi có nghe chuyện ông cả đầu tư bị thua lỗ, đang tìm đường thoát, có lẽ cậu cả muốn hỏi chỗ chúng ta đấy ạ."
"Đừng quan tâm gã làm gì. Phải rồi, vốn huy động được của chúng ta còn bao nhiêu?"
Xưởng trưởng Ngô báo một con số: "Chúng ta vừa phục hồi sản xuất được mấy tháng thôi, lại phải xoay vốn nữa, thành ra không còn nhiều đâu ạ."
Hứa Lộc lặng lẽ nhớ kỹ, cô đang tính thử chừng nào mình có thể mua lại được cổ phần xưởng mới. Xem ra, nhờ có cái đơn đó của nhà Tanaka, cô mới kiếm được nhiều hơn một chút. Thiếu tiền người khác, nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu rồi.
"Cô cả, nhà ông chủ Diêu vừa có con trai, sắp tổ chức tiệc đầy tháng. Ông ấy có gửi thiệp mời cho tôi và cô ạ. Chúng ta phải chuẩn bị quà lễ sao đây ạ? Nghe nói ông ấy đã đặt mấy chục bàn nhà hàng lớn Cẩm Hoa, còn mời gánh hát lưu diễn cả nước đến góp vui, náo nhiệt lắm."
Hứa Lộc chưa tặng quà đầy tháng bao giờ, nhưng hẳn là mấy thứ "hương khói" này quan trọng lắm. Qua lại xã giao trong chốn làm ăn là chuyện không thiếu được, huống hồ gì là một ông chủ lớn như Diêu Quang Thắng, hai bên có ân tình, chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh cũng là chuyện phải đạo.
"Tôi không có kinh nghiệm, bác lo giúp tôi đi ạ. Bác cứ hỏi giá người ta trước, đừng ngại tốn tiền, chúng ta cũng không hẹp hòi vậy."
- Hứa Lộc bảo.
Xưởng trưởng Ngô đồng ý, đoạn lui ra ngoài.
Phùng Kỳ hậm hực ra khỏi xưởng, chui vào một cái xe đậu bên đường, ngồi cạnh ghế lái chính là thân tín của Diệp tam gia, hiện đang quản riêng một nhóm anh em – xưng gọi "Mã lão thất". Trên mặt người này có một vết sẹo dài, trông qua lại thêm hung dữ.
Ông ta nhếch miệng: "Xem bộ dạng cậu cả kìa, thất bại rồi à?"
"Tôi đã bảo từ đầu rồi mà, con nhóc đó khó chơi lắm, huống hồ gì bình thường tôi cũng có qua lại với nó đâu? Chúng ta phải làm sao đây?"
- Phùng Kỳ hỏi.
"Được rồi, dù sao Tam gia cũng không trông cậy vào cậu lắm, vẫn phải tôi làm thôi."
- Mã lão thất chuyển chân, nói: "Xong việc của cậu rồi, cậu về trước đi. Ai hỏi cứ bảo không biết là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!