Chương 37: ♥chương 36

Toàn bộ đèn được bật lên, quanh đoàn xe nhất thời sáng như ban ngày, nhưng bọn hắn phát hiện bốn phía đoàn xe bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt màu đỏ lúc ẩn lúc hiện trong lớp sương mù dày đặc.

"Có gì đó... Mọi người chú ý cẩn thận! Chuẩn bị chiến đấu!" Chợt cảm thấy nguy cơ, Thôi Chí lập tức đánh động mọi người chuẩn bị chiếu đấu.

Nhóm dị năng giả vận sức chờ phát động, quân dân bình thường cũng đều nắm chắc súng trường, về phần những dân thường, mỗi một người đều cầm một thanh mã tấu rồi cũng bảo trì im lặng tuyệt đối.

Lúc này, Sở Tử Khiên đem kính cửa xe mở ra, vung tay lên, liền xuất ra [Phong Vũ Vân] uy lực mạnh mẽ. Vài chiếc xe trong đám xương mù gần đó nháy mắt đều bị đẩy ra xa, nhưng mọi người chỉ kịp thấy vài cái bóng vọt tới gần đoàn xe, một đoàn tang thi đột ngột xuất hiện tại cửa kính xe, sương mù dày đặc liền lần nữa tụ lại, lần này còn dày đặc hơn ban đầu.

Loại tình huống này rất không thích hợp, sương mù này dày đặc đến quá mức quỉ dị, còn có tang thi không biết vì sao lại tụ tập được đến đây.

Lục Văn Ngạn mở hệ thống bản đồ ra xem xét, nhất thời bị chấm đỏ rậm rạp chấn kinh. Một đoàn tang thi bị hấp dẫn đến này không chỉ có từ trạm xăng dầu gần đó mà còn có một ít là theo từ Ninh Thành đến, bên cạnh đó một lớp đi từ hướng bờ ruộng hẳn là tang thi trong những thôn trang gần đó.

Bọn họ đúng ra không thể hấp dẫn nhiều tang thi như vậy, thậm chí là hấp dẫn tang thi ở tận Ninh Thành theo một đường đến đây. Còn phải nói tới màn sương mù quỷ dị dày đặc này, có vấn đề, nhất định có vấn đề...

Lục Văn Ngạn biết phải thừa dịp lúc tang thi không vây quanh để rời khỏi nơi này, nhưng sương mù dày đặc quỷ dị lại cản trở tầm mắt bọn họ, không nhìn thấy mặt đường, bọn họ căn bản không thể rời đi.

Thấy bộ dáng Lục Văn Ngạn cau mày, Đường Ngọc ngồi cạnh có chút sợ hãi đưa tay nắm vạt áo hắn.

Lục Văn Ngạn cúi đầu nhìn cậu bé, trong lòng vừa động, "Tiểu Ngọc, em có thể thấy được tình huống xung quanh không?"

Đứa nhỏ khẽ gật đầu, sợ hãi nói, "Thật nhiều quái vật ăn thịt người đang đi về phía chuáng ta, rất đáng sợ."

Lục Văn Ngạn nghe vậy cặp mắt sáng lên, năng lực của cậu nhóc có thể nhìn xuyên tất cả những chướng ngại vật, quả nhiên là có thể thấy, "Em có thể nhìn xem xung quanh có quái vật nào đặc biệt kỳ lạ hay không?"

Nhóc con nghệch đầu, ước chừng là không thể hiều được quái vật đặc biệt kì lạ là ý gì, quái vật này đó không phải đều rất đặc biệt kỳ lạ sao?!

Lục Văn Ngạn nhịn không được trong lòng khẽ thở dài, cậu bé vẫn còn quá nhỏ, trông cậy cậu nhóc nhận dạng tang thi biến dị thật là đã làm khó nhóc con rồi.

Cậu bé con cảm nhận được Lục Văn Ngạn biểu tình lộ ra một chút thất vọng, bé con nhấp mím môi, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay Lục Văn Ngạn. Lục Văn Ngạn khó hiểu liếc nhìn một cái, còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hoa mắt lên, tình cảnh bên ngoài đột nhiên hệt như phim truyền hình hiện lên trước mắt hắn, hơn nữa lại là 360 độ không góc chết đặc biệt rõ nét, hắn có thể thấy rõ mỗi một động tác của tang thi, thậm chí còn hỗ trợ thêm âm thanh, tiếng gầm rú đặc biệt sống động.

Hắn rất nhanh phát hiện ra hai tang thi đặc biệt khác thường, bọn chúng tay nắm tay, luôn trốn sau lưng những tang thi khác, một con trong đó trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm rú kỳ quái, tiếng gầm rú không giống như những tang thi bình thường khác trầm thấp khàn khàn, mà là một loại âm thanh hùng hậu, đồng thời vang lên cùng với âm thanh của những tang thi khác giống như một loại kết hợp gì đó.

Mà một tang thi khác dường như cảm giác được gì đó, đột nhiên đem ánh mắt màu đỏ nhắm ngay hướng Lục Văn Ngạn, thật giống như phát hiện có người đang quan sát nó.

Trước mắt Lục Văn Ngạn lại lại hoa lên, những hình ảnh âm thanh ấy đều biến mất, hắn cuối đầu nhìn đứa bé, lại phát hiện nhóc con đã buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như bị kinh sợ.

Lục Văn Ngạn lập tức hiểu rõ, hẳn là vừa rồi quan sát xung quanh cậu nhóc bị cặp mắt thị huyết hung hãn của tang thi dọa sợ. Lục Văn Ngạn đem cậu bé ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, trấn an bé, đông thời nhìn vào bản nhiệm vụ hệ thống của mình.

Ngay tại thời điểm vừa rồi hắn đối mắt cùng với cặp mắt đỏ đến nhỏ máu đáng sợ kia thì có một nhiệm vụ của hệ thống nhảy ra.

[Hệ thống] Ngài đã kích hoạt nhiệm vụ, nhận hay không? Yes or No

Lục Văn Ngạn lập tức chọn nhận.

[Nhiệm vụ] Tiêu diệt hai sinh vật ma hóa biến dị ngăn cản đường đi. [Chú ý: Đôi sinh vật ma hoá có chung một lượng máu, cần phải tiêu diệt cùng lúc.]

[Phần thưởng nhiệm vụ] Kinh nghiệm: 20000 điểm, Tinh thạch cấp 2: 20 khối, Đan dược sơ cấp: 1 viên, Kỹ năng môn phái: 3 quyển.

5

Tang thi song sinh.

Xem ra tất cả những điều này là do hai tang thi song sinh kia giở trò, một tên thì dùng âm thanh dẫn đồng bọn đến, một tên thì dùng sương mù vây bọn hắn lại chỗ này chờ chết. Bọn chúng vậy mà có chung lượng máu, thật khó giải quyết!

Mắt thấy tang thi càng ngày càng nhiều, Lục Văn Ngạn biết không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Hắn đem tình hình vừa rồi nhờ vào dị năng của Đường Ngọc mà thấy được kể cho bọn Sở Tử Khiên nghe, có thể đối phó với tang thi sương mù kia chỉ có phong hệ của Sở Tử Khiên, mà một tang thi khác dùng âm thanh triệu hồi cũng không được khinh thường, nói không chừng có thể khống chế tang thi tiến hành công kích, những người khác phải cùng tiến lên mới đối phó được.

Bọn Sở Tử Khiên sau khi nghe xong lời của Lục Văn Ngạn, tuy rằng cảm thấy hai tang thi này rất khó giải quyết, nhưng bọn họ cũng rất hưng phấn. Cấp bậc dị năng tất cả bọn họ đều mới đột phá đến cấp 2, nhất là Phương Cảnh Dương và Sở Tử Khiên, cấp bậc dị năng bọn họ vừa đạt tới cấp hai trung cấp, họ đang muốn động thủ một chút để thử xem uy lực dị năng của bản thân.

Thật là một đám hiếu chiến...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!