Lâm Chất và Nhiếp Chính Quân rơi vào trạng thái căng thẳng, nói đúng hơn là Nhiếp Chính Quân đang đơn phương bộc phát. Anh cả đêm giam mình trong thư phòng khiến Lâm Chất không còn cách nào khác, đành phải dẫn con Cá nhỏ đến phòng khách để ngủ.
"Mẹ làm sai rồi, Cá nhỏ có trách mẹ không hửm…..…" Lâm Chất nắm tay nhỏ của con gái, nhẹ nhàng lắc lư.
Cá nhỏ vừa bú no nên đang trong lúc mệt mỏi, nhắm mắt lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi, chẳng màng đến nỗi phiền muộn của mẹ.
Hành Hành một cậu bé tinh ranh, cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong nhà mấy ngày nay không bình thường. Nhân lúc Nhiếp Chính Quân ở trong thư phòng cậu lén lút mò vào phòng khách.
"Hành Hành?" Lâm Chất bật đèn nhỏ.
Hành Hành trèo lên giường từ phía bên kia, nằm cạnh Cá nhỏ, trước tiên dùng tay chọc chọc khuôn mặt bầu bĩnh của em, rồi quay sang hỏi: "Dì làm ba tức giận à?"
"Con biết hả?"
"Sao con không biết? Ba về nhà mà chui thẳng vào thư phòng không ra ngoài, rõ ràng là có vấn đề mà." Cậu nhóc nói như một người lớn, bắt chéo chân đầy điệu bộ.
Lâm Chất im lặng. Ngay cả Hành Hành cũng nhận ra Nhiếp Chính Quân đang giận, vậy mà cô lại chẳng có cách nào giải quyết.
"Dì xin lỗi ba chưa?"
"Rồi."
Hành Hành lắc lư chân, nói: "Xin lỗi mà vẫn không được, xem ra vấn đề nghiêm trọng lắm đây."
Lâm Chất thành thật kể lại mọi chuyện, đồng thời thừa nhận lỗi lầm của mình.
Nghe xong, Hành Hành tổng kết: "Dì dẫm phải giới hạn cuối cùng của ba rồi."
"Giới hạn cuối cùng?"
Hành Hành xoay người, nằm sấp nhìn Lâm Chất, nói: "Ba yêu ai nhất?"
Lâm Chất chỉ vào Hành Hành và con Cá nhỏ, rồi run run chỉ vào chính mình, thiếu tự tin: "Chúng ta… cả ba nữa?"
"Bingo!" Hành Hành búng tay cái tách khiến Cá nhỏ chép miệng. Cậu le lưỡi, hạ giọng: "Dì không chỉ giấu ba chuyện đi Mỹ mà còn định dẫn cả Cá nhỏ đi, mà đi tận một năm? Dì nghĩ xem, nếu là dì thì dì có giận không?"
"Giận…"
"Thế nên, đồng chí Lâm Chất, ngoan ngoãn xin lỗi mới là con đường duy nhất của đồng chí." Hành Hành liếc mắt, ra vẻ lão luyện.
"Nhưng giờ ba không muốn để ý đến dì nữa." Lâm Chất ủ rũ nói.
Hành Hành ngao ngán: "Ba không muốn để ý dì mà vẫn về nhà? Dì nghĩ ba không có chỗ nào để đi chắc?"
Lâm Chất sáng mắt lên.
Hành Hành tiếp tục: "Ba đang đợi dì xin lỗi thôi, dì không nhận ra à?"
Lâm Chất bật dậy, kéo chăn ra: "Con trông Cá nhỏ giúp dì nhé, dì đi một lát sẽ về."
Hành Hành hừ hừ hai tiếng, khá hài lòng với vai trò quân sư phía sau của mình.
Trên ban công, Nhiếp Chính Quân đứng lặng, gạt tàn bên cạnh đã đầy bảy tám mẩu thuốc lá. Khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt anh trong bóng tối lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ khó đoán khiến người ta không thể nắm bắt ý tứ sâu xa.
Lâm Chất đẩy cửa, rèm khẽ động. Cô nhìn thấy bóng lưng người đàn ông.
Dáng vẻ cô độc, như ngọn núi cao nhất trên đời.
Núi xanh không già, chỉ vì tuyết phủ đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!