Lão phu nhân giữ Từ Yến Thanh ở lại dùng cơm tối, cùng ăn đương nhiên còn có Thẩm Quan Lan.
Từ Yến Thanh chỉ là đến vấn an, lại nhận được cả sự chăm sóc của Thẩm Quan Lan. Thiện ý của người xa lạ này có phần hơi quá, khiến lòng y cảm thấy không yên, trên gương mặt lại không thể biểu hiện ra điều gì, một bữa cơm này một chút tư vị cũng không có.
Lão phu nhân không đem tinh lực đặt trên người y, chỉ gắng ép Thẩm Quan Lan phải ăn nhiều hơn. Ngược lại Thẩm Quan Lan thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho y, để y ăn thêm nhiều đồ dinh dưỡng một chút.
Đợi đến khi bữa ăn này cuối cùng cũng kết thúc, Từ Yến Thanh đi ra khỏi căn phòng, đang muốn thở phào một hơi thì bên cạnh lại có gì đó như viên kẹo đường dính vào.
Y sợ hết hồn, lập tức tránh đi hai bước, giữ một khoảng cách với Thẩm Quan Lan.
Thấy y bị dọa cho giật mình, Thẩm Quan Lan mới phát giác bản thân đang quá mức nhiệt tình, vậy mà cứ thế trực tiếp vỗ vào vai y. Hắn đành phải cười cười giải thích: "Mẹ Tư không cần sợ, tôi ở nước ngoài đã quen kiểu cách nói chuyện cùng người khác như vậy rồi, chứ không phải có ý bất kính gì với người đâu."
Từ Yến Thanh lắc đầu, nói một câu "không có chuyện gì" xong thì muốn đi ngay. Thẩm Quan Lan đuổi theo, tiếp tục nói: "Mẹ Tư vì sao lại đối với tôi lãnh đạm như vậy? Vẫn còn đang giận chuyện mẹ của tôi hôm qua đã phạt người sao?"
Thấy Thẩm Quan Lan không hề kiêng kỵ nói ra đề tài nhạy cảm, Từ Yến Thanh cũng không rõ hắn là không hiểu chuyện hay là đang cố ý, đành phải phủ nhận: "Nhị thiếu gia cả nghĩ quá rồi, ta với Nhị thiếu gia là lần đầu gặp mặt, tự nhiên sẽ không thể không có kiêng dè như người quen biết đã lâu được."
"Mẹ Tư đối với tôi là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hai ngày nay tôi đã gặp mẹ Tư mấy lần rồi, đến thân thể của mẹ Tư tôi cũng đã kiểm tra qua, sao có thể nói là không quen biết được?"
Lời này của Thẩm Quan Lan nói có chút gấp gáp, không đè nén thanh âm lại, liền khiến mấy gia đinh ở gần đấy chú ý đến. Từ Yến Thanh đã không đoán được hắn rốt cuộc muốn thế nào, chỉ cảm thấy cái tính tùy tâm tùy ý của mấy vị thiếu gia này nên tránh đi sẽ tốt hơn, vì vậy y không trả lời gì cả mà vội vàng hướng cửa lớn Nam viện đi đến.
"Mẹ Tư! Người đừng đi vội như vậy, trời tối rồi cẩn thận ngã." Thẩm Quan Lan bước vài bước là đuổi tới, nhác thấy dưới chân y có thứ ngáng đường bèn lập tức nắm lấy tay Từ Yến Thanh.
Từ Yến Thanh giống như nước nóng đun sôi, vội vàng rút tay về, đôi mắt thường không có tâm tình gì lúc này cũng để lộ ra sự tức giận, nói: "Xin thiếu gia tự trọng!"
Thẩm Quan Lan ngây ngẩn cả người: "Tôi làm sao mà không tự trọng?"
"Ta cùng thiếu gia vốn không quen biết, nên giữ khoảng cách thì hơn. Còn có, hy vọng thiếu gia đừng một câu mẹ Tư hai câu mẹ Tư, ta nghe thấy cũng không được tự nhiên."
"Không muốn nghe tôi gọi người là mẹ Tư nữa? Vậy người muốn nghe tôi gọi thế nào? Yến Thanh sao?"
Thẩm Quan Lan đàng hoàng trịnh trọng nói ra câu này, nhưng sắc trời đã tối, Từ Yến Thanh không thấy rõ được gương mặt của hắn, mà chỉ cảm thấy lời này nói ra mang ý nghĩa khác cực kỳ giống như là đang trào phúng.
Trước đây khi hát khúc ở Từ gia ban, Từ Yến Thanh thường xuyên gặp phải khách nhân muốn dây dưa với y, vì vậy y đối với việc lấy lòng của người khác rất nhạy cảm, xưa nay đều tránh thật xa. Sự thân mật không thể hiểu được của Thẩm Quan Lan khiến y không nắm được chừng mực, muốn tránh cũng không tránh được, dưới tình thế cấp bách liền không khống chế được nóng nảy, quát: "Tên của ta không phải là để thiếu gia có thể gọi!"
"Cha tôi thì có thể đúng không. Người để cho cha tôi gọi thẳng tên mình, còn uống loại thuốc không hợp tình hợp lý kia. Mẹ Tư, không phải người không tự nguyện gả cho cha tôi sao, sao lại không bỏ đi? Còn muốn ở lại Thẩm phủ để chịu khuất nhục?"
Thẩm Quan Lan nói trắng ra như thế, như một đạo thiên lôi đánh trúng bên chân Từ Yến Thanh. Y đã không biết mình nói gì nữa, chỉ cảm thấy vị Nhị thiếu gia quen sống trong nhung lụa này nếu không phải người ngu thì cũng nhất định là một kẻ điên, hắn sao có thể nói ra những lời như thế với người chỉ gặp qua một lần?
Từ Yến Thanh quay đầu lại liền đi thẳng luôn, y không có cách nào ở thêm với Thẩm Quan Lan được nữa. Lần này Thẩm Quan Lan cũng không đuổi theo y, bởi vì lão phu nhân nhớ ra còn có lời dặn dò nên để cho nha hoàn đuổi theo Thẩm Quan Lan giữ hắn lại.
"Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Ly Nhi vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa viện, nhìn thấy Từ Yến Thanh trở về liền tiến lên đón người, dựa vào ánh đèn lờ mờ, nàng nhận ra sắc mặt của Từ Yến Thanh tái nhợt, bước chân cũng có hơi lảo đảo.
Từ Yến Thanh được nàng đỡ lấy tâm tình cũng ổn định lại, thấp giọng nói: "Ngươi rốt cuộc đã nói gì với Thẩm Quan Lan? Nói rõ ràng ra cho ta nghe xem nào!"
Ly Nhi từ sớm đã biết sẽ bị phát hiện, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Nàng giống như làm ra chuyện sai trái, cúi đầu nói: "Thật ra là do Nhị thiếu gia hỏi nên nô tỳ mới nói. Cậu ấy cảm thấy kỳ quái, vì sao cậu lại chịu uống thứ thuốc hại thân khuất nhục như thế kia, liền hỏi luôn cả quá khứ của cậu và nguyên do cậu được gả vào Thẩm gia."
Từ Yến Thanh hít vào một ngụm khí lạnh: "Sao ngươi có thể nói với cậu ta những lời này? Cậu ta là con trai của mợ Cả đó! Nếu như cậu ta làm lớn chuyện này lên, mợ Cả sẽ càng gây khó dễ với ta hơn mà thôi."
Ly Nhi nghe đến đây cũng cảm thấy không ổn, nhưng nàng mới chỉ là cô gái chưa tròn mười bảy tuổi, vừa nhìn thấy Thẩm Quan Lan không giống người khác liền nghĩ hắn là cứu tinh, làm gì mà còn biết cân nhắc thiệt hơn nữa?
"Vậy phải làm sao bây giờ? Không phải cậu vừa ở bên chỗ lão phu nhân chịu tội đó chứ? Chẳng lẽ lão phu nhân tìm cậu là vì chuyện này?" Ly Nhi vội la lên.
Từ Yến Thanh buông tiếng thở dài, để nàng đừng gấp gáp nữa: "Lão phu nhân không nói cái gì, lúc nãy ở trong phòng của bà, ta đã gặp Thẩm Quan Lan, cậu ta đã đem chuyện canh hạ hỏa nói ra trước mặt lão phu nhân. Lần này lão phu nhân đã lên tiếng, nên sau này ta cũng không cần phải uống thứ thuốc kia nữa."
Trong mắt Ly Nhi ngấn lệ, nghe thấy vậy thì liền vui vẻ nói: "Thật ư? Nhị thiếu gia thật sự nói được làm được! Quá tốt rồi!"
Thấy Ly Nhi vui mừng đến giậm cả chân, mà Từ Yến Thanh lại mang một bụng âu lo.
Y từ nhỏ đã bị bán vào Từ gia bái sư học nghệ, không chỉ chịu nhiều đau khổ mà còn nếm thử tình người ấm lạnh. Cho dù sau này có tiếng rồi, nhưng đa phần vẫn là thân bất do kỷ. Y quá rõ ràng trên đời này không có thiện ý vô duyên vô cớ mà đến, bất luận người tốt đến thế nào cũng sẽ phải đánh đổi bằng thứ gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!