"Cậu, cậu tỉnh rồi?"
Mí mắt Từ Yến Thanh động đậy, còn chưa mở được mắt ra đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Y nhíu mày lại, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, còn thấy hơi buồn nôn.
Ly Nhi đỡ y ngồi dậy, đưa một chén nước ấm tới bên miệng y: "Cậu uống nước trước đã."
Từ Yến Thanh ngủ mê man đã gần một ngày, cổ họng khô khốc không thôi. Y đem chén nước ấm kia uống cạn, ho khan vài tiếng, lúc này mới nhìn ra xung quanh.
Y đang ở trong phòng của mình, bên cạnh giường ngoại trừ Ly Nhi hầu hạ bên ngoài cũng không có người khác.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn ở đằng Tây, y liếc nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, nói: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Chiều qua cậu bất tỉnh, bây giờ đã là chạng vạng tối ngày hôm sau. Cậu còn chỗ nào không khỏe không?" Ly Nhi lo lắng nhìn y, nói.
Từ Yến Thanh nhíu mày lại: "Ta đã bất tỉnh lâu như vậy rồi ư? Vậy mợ Cả có làm khó ngươi không?"
Thấy y lúc này vẫn còn lo lắng cho mình, viền mắt Ly Nhi liền đỏ lên, nức nở nói: "Cậu phải quan tâm đến bản thân mình trước đã chứ, lần này nếu như không phải có Nhị thiếu gia giúp đỡ, cũng không biết mợ Cả sẽ còn hành hạ cậu thành ra sao nữa."
"Ngươi nói Thẩm Quan Lan sao? Chuyện này thì liên quan gì đến cậu ấy?"
Ly Nhi đáp: "Ngày hôm qua cậu ngất đi, là Nhị thiếu gia ôm cậu về chữa trị, còn lấy thuốc Tây cho cậu uống. Cậu còn cảm thấy có chỗ nào không khỏe không? Nhị thiếu gia đã dặn, nếu cậu tỉnh rồi còn chỗ nào thấy chưa ổn thì để nô tỳ lập tức đi tìm cậu ấy."
Từ Yến Thanh đối với vị Thẩm Nhị thiếu gia này không có mấy ấn tượng, dù sao Thẩm Quan Lan đã bốn năm rồi còn chưa về nhà, với y mà nói chính là một người xa lạ.
Nếu là người xa lạ, sao lại có lòng tốt đối với y như vậy? Lẽ nào mợ Cả không ngăn lại?
Y đem nghi vấn trong lòng nói ra, Ly Nhi than thở, nói: "Thật ra Nhị thiếu gia so với Đại thiếu gia còn hiểu chuyện hơn. Cậu và cậu ấy chưa từng gặp nhau, nhưng Nhị thiếu gia làm nghề Y, cậu ấy kiên trì phải cứu cậu, mợ Cả cũng không ngăn được. Cậu không biết đó thôi, sau khi cậu ngất đi Nhị thiếu gia tổng cộng đến đây ba lần, còn kiểm tra tỉ mỉ sức khỏe cho cậu, kê không ít thuốc bổ để Tú Oánh đi bốc."
"Thuốc bổ gì?"
"Nhị thiếu gia nói, thận khí (*)của cậu không đủ, rất suy nhược, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ giảm thọ. Cậu ấy đã kê thuốc Đông y để cậu điều trị, còn để lại một hộp thuốc viên, nói là thuốc bổ thận rất tốt ở nước ngoài, để cậu mỗi ngày dùng một viên."
Ly Nhi nói xong lại mở ra tủ năm đấu bên đầu giường ra, lấy ra một hộp thuốc tinh mỹ đưa cho Từ Yến Thanh: "Nhị thiếu gia còn nói, canh hạ hỏa cậu cũng không cần uống nữa, chờ sau khi lão gia trở về, cậu ấy sẽ nói lại chuyện này với lão gia."
Từ Yến Thanh đang muốn mở hộp thuốc ra, nghe thấy thế thì ngẩn cả người, khuôn mặt tái nhợt như nhiễm phải một vệt màu đỏ nhạt: "Sao cậu ấy lại biết chuyện canh hạ hỏa?"
"Đêm qua Nhị thiếu gia đến xem bệnh cho cậu, đúng lúc Vương Ngũ bưng cạnh hạ hỏa đến, Nhị thiếu gia liền biết chuyện."
Ly Nhi trở lại ngồi bên giường, trong đôi mắt lo âu đã giảm đi mấy phần, vui mừng nói: "Cậu, Nhị thiếu gia là người tốt, có cậu ấy ở đây, cậu cuối cùng cũng không phải chịu tội nữa."
Từ Yến Thanh nhìn hộp thuốc trong tay mình, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Y cùng với Thẩm Quan Lan không quen biết nhau, Thẩm Quan Lan còn là con trai của mợ Cả, theo lý thuyết không thể vừa mới trở về đã giúp đỡ y như thế.
Hơn nữa, canh hạ hỏa đó là do lão gia muốn y uống, nhưng mợ Cả là người trông coi nội vụ (chuyện trong gia đình) của Thẩm phủ, chuyện này cũng là qua tay mợ ấy. Thẩm Quan Lan làm sao có thể thuyết phục được mợ Cả, người hận y như thế đây?
Tin tức tốt đến quá bất ngờ, trái lại khiến cho y cảm thấy bất an.
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Vừa nãy lão phu nhân cho người đến truyền lời, nói cậu khỏe hơn một chút thì qua chỗ bà, Lão phu nhân có lời muốn nói với cậu."
Ly Nhi báo lại xong, liền nhìn thấy Từ Yến Thanh vén chăn lên muốn xuống giường, vội hỏi: "Cậu muốn đi đâu? Nhị thiếu gia dặn dò mấy ngày này cậu đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi."
Từ Yến Thanh để Ly Nhi đi lấy cho mình một bộ quần áo sạch sẽ để thay, nói: "Ta không sao. Lão phu nhân đã có chuyện muốn nói, vậy thì bây giờ qua luôn đi, đi giờ này vừa khéo hầu bà dùng cơm tối."
Lão phu nhân Thẩm phủ là một bà lão hiền lành, thích nghe hát, trước khi Từ Yến Thanh được gả vào bà đã thường xuyên mời Từ gia ban đến phủ hát rồi.
Cũng bởi vì vẫn còn lão phu nhân ở đây, các mợ khác coi như có hành hạ Từ Yến Thanh cũng không dám xuống tay quá ác độc. Nhưng mấy ngày này thân thể lão phu nhân không được tốt, vẫn luôn tĩnh dưỡng tại Nam viện, không thể tùy tiện làm kinh động đến bà được.
Từ Yến Thanh đổi một thân áo dài trắng, rửa mặt một chút rồi sau đó liền hướng Nam viện đi đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!