"Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh lại đi!"
Văn Nguyệt lo lắng cuống cuồng gọi người ở bên cạnh dậy. Ả ta không biết Thôi Mạn Linh đã uống nhiều hay ít, nhưng thần trí đã không còn rõ ràng vẫn luôn rên lên khó chịu.
Thẩm Tế Nhật sai người nhốt bọn họ trong một căn phòng tối đen, từ lúc đó đến nay không có bóng một ai lui tới. Văn Nguyệt cực kỳ sợ hãi, mặc dù chuyện này là do Thôi phu nhân giao cho ả ta, nhưng ả làm sao nghĩ đến được tình huống Thôi Mạn Linh cũng sẽ uống phải. Bây giờ chuyện cũng xảy ra rồi, đừng nói Thẩm gia muốn tính sổ, ngộ nhỡ Thôi Mạn Linh cũng xảy ra chuyện gì thì Thôi gia cũng sẽ không bỏ qua cho ả.
Văn Nguyệt căng thẳng đến phát khóc, Thôi Mạn Linh không nghe thấy giọng nói của ả ta, quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt đẫm còn bị trói tay trói chân nằm nhoài trên mặt đất, lúc thì nói là nóng lúc thì lại kêu là lạnh. Văn Nguyệt biết là không thể kéo dài được nữa, nhất định ả ta phải nghĩ ra cách để bảo đảm bình an cho Thôi Mạn Linh. Vì vậy đành gắng hết sức, dùng cả tay cả chân mà bò đến cửa, đập cửa gọi người đến.
Bên ngoài vẫn luôn là một mảnh yên tĩnh, Văn Nguyệt gọi rất lâu mới nghe thấy có tiếng người mắng: "Gào cái gì mà gào? Đêm hôm khuya khoắt rồi gọi hồn đấy hả?"
Vừa dứt lời cánh cửa liền được mở ra, Thẩm Kim Linh khoác ánh trăng bạc trên người nhưng gương mặt so với ánh trăng kia lại càng lạnh hơn, từ trên cao nhìn xuống, mà người vừa mở miệng ra quát vừa nãy là Tư Niệm, nha hoàn bên cạnh cô.
"Tam tiểu thư, cầu xin cô hãy cứu lấy tiểu thư nhà chúng tôi. Cô ấy lúc nãy cũng uống nhầm loại trà kia, bây giờ đều đã cực kỳ khó chịu rồi. Nô tỳ thật sự sợ cô ấy sẽ không chịu nổi mất!" Văn Nguyệt tựa như gặp được Bồ Tát cứu mạng, còn muốn dập đầu lạy Thẩm Kim Linh.
Ánh mắt của cô liếc nhìn về một góc trong căn phòng, Thôi Mạn Linh quả thật không còn kiêu căng tự mãn như lúc thường nữa, mà là đang ngã sóng soài trên mặt đất run lẩy bẩy.
Thẩm Kim Linh liền nhìn Văn Nguyệt, nở nụ cười ôn hòa, nói: "Cái gì gọi là uống nhầm?"
Văn Nguyệt đã sớm quyết định xem phải nói thế nào rồi, dẫu sao quá trình ả ta bỏ thuốc cũng không có ai nhìn thấy, chỉ cần kiên trì nói là Thôi Mạn Linh đến tìm Thẩm Quan Lan nên mới uống nhầm loại trà kia thì sẽ không có vấn đề gì.
Khi nghe thấy ả ta nói như vậy, khóe miệng Thẩm Kim Linh liền giật một cái, giọng nói so với ban nãy lại càng ôn nhu hơn: "Ồ, theo như ngươi nói hay là tại Nhị ca ta muốn xâm phạm tiểu thư của ngươi nên mới phải tự mình bỏ thuốc?"
Văn Nguyệt bị hù dọa bởi bộ dáng quá mức hòa ái kia của Thẩm Kim Linh, cổ họng ả ta nghẹn lại, trong lúc nhất thời cũng không biết nên gật đầu hay là lắc đầu.
"Chuyện nước trà ta đã tìm đại phu nghiệm qua rồi, là thứ thuốc kích thích người làm ra loại chuyện bại hoại kia. Nhị ca ta học Y, tuổi trẻ khí thịnh, cũng chẳng có vấn đề gì. Nếu huynh ấy thật sự đam mê tiểu thư nhà ngươi, hà tất phải dùng loại thuốc dành cho đàn ông?"
Thẩm Kim Linh nói đến đây, Văn Nguyệt ngay đến một chữ cũng không trả lời được. Cô lấy một gói thuốc nhỏ từ trong túi tiền ra, ngồi xổm xuống quơ quơ trước mặt Văn Nguyệt: "Biết đây là là cái gì không?"
Văn Nguyệt mông lung lắc đầu.
Thẩm Kim Linh tiếp tục cười lên: "Đây là thuốc mà đại phu đã phối có thể khiến cho bệnh trạng của tiểu thư nhà ngươi giảm bớt, tránh cho cô ta khổ sở cả đêm nay, cứ kêu lên như thế khiến bọn hạ nhân nhà ta cũng rục rịch hết cả lên, làm hỏng đến thanh danh của cô ta thì không tốt đâu."
Thẩm Kim Linh nói xong liền đưa gói thuốc cho Tư Niệm, nàng ta liền nhảy một bước đến đứng ở trước mặt Thôi Mạn Linh, nắm miệng cô ta đổ thuốc bột vào cũng không cho uống nước khiến người kia bị nghẹn ho mãi không thôi.
Văn Nguyệt nhanh chóng bò lại bên cạnh Thôi Mạn Linh, lo lắng hỏi cô ta thế nào rồi. Nhưng người kia vẫn không tỉnh táo như trước, ho nhiều đến mức chảy cả nước mắt nước mũi. Văn Nguyệt cầu xin Thẩm Kim Linh cho tiểu thư nhà mình ít nước, nhưng cô lại nói: "Không được đâu, bây giờ ta cũng không biết giếng trong nhà có phải cũng bị người hạ độc rồi hay không, còn đang phải kiểm tra.
Thế nên tối nay không có nước uống đâu, các ngươi chịu khó nhịn đi."
Thẩm Kim Linh vẫn mang dáng dấp ôn nhu, cho dù Văn Nguyệt có nhìn thấu là vị Tam tiểu thư này đang giả bộ nhưng ả ta cũng không có cách nào trở mặt trong tình huống như vậy, đành phải lui một bước: "Vậy Tam tiểu thư có thể thả chúng tôi ra trước được không? Nô tỳ muốn đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi?"
Trông thấy ả ta vẫn còn định rũ sạch mọi chuyện, Tư Niệm cũng không nhịn nổi nữa, bèn mắng: "Ngươi là một nha hoàn từ nơi khác tới, đến cùng là có biết rõ thân phận của mình không vậy? Bây giờ chuyện bỏ thuốc còn chưa điều tra ra được rõ ràng, ngươi lại bình tĩnh như thể không phải tiểu thư nhà mình làm, hay chính ngươi mới là kẻ làm ra chuyện đó?"
Văn Nguyệt bị dọa đến mức lắc đầu không ngừng, cũng không dám biện giải thêm gì nữa. Dù sao ả ta cũng chỉ là một đứa nha hoàn, bây giờ còn đang ở tại Thẩm gia, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Chỉ có thể cầu xin Thẩm Kim Linh cho mình loại thuốc có tác dụng kia, để Thôi Mạn Linh sớm tỉnh lại giải quyết cục diện nguy khốn này.
Thẩm Kim Linh là tới đưa thuốc, cũng không muốn nhìn thêm hai người này nữa, bèn giao việc lại cho hạ nhân trông giữ bọn họ cho cẩn thận rồi đi luôn. Đợi đến khi cô bước đến sân sau, liền rẽ sang một đường khác đi đến thư phòng của Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật đang ngồi bên cạnh chiếc bàn xem sổ sách, thấy muội muội của mình mặt hầm hầm vừa tiến vào đã ngồi xuống cạnh bàn tròn không nói một lời, liền đi tới, rót cho cô cốc cafe vừa mới pha: "Đưa thuốc qua đó rồi đúng không?"
Thẩm Kim Linh tức giận, nói: "Đưa rồi! Còn đổ vào miệng cô ta rồi nữa!"
"Vậy thì tốt rồi!" Anh ngồi xuống bên cạnh muội muội của mình, cũng tự rót cho mình một cốc. Thẩm Tế Nhật đêm nay còn có công việc chưa xử lý xong, phải dựa vào cafe để khiến tinh thần tỉnh táo.
"Tốt cái gì chứ?! Đại ca! Các huynh sao có thể gạt muội như vậy được? Chuyện của Nhị ca và mẹ Tư mà bị phát hiện ra thì nhà này loạn mất! Sao huynh có thể mặc cho Nhị ca làm bừa như thế?" Thẩm Kim Linh đã nín giận cả một buổi tối, nghĩ đến chuyện Nhị ca mình và mẹ Tư bây giờ còn đang ở trong phòng làm chuyện xằng bệnh là lại tức anh ách.
"Kim Linh, muội cảm thấy Nhị ca của mình là người như thế nào?" Thẩm Tế Nhật không trực tiếp trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, trái lại còn kiên nhẫn hỏi.
"Huynh ấy có thể là người thế nào?! Huynh ấy chỉ biết làm bừa mà thôi! Không có chút nào thận trọng giống như Đại ca cả, từ nhỏ đến lớn nghĩ cái gì là làm cái đó, căn bản là không quan tâm đến cảm nhận của người khác!" Thẩm Kim Linh tức giận đập bàn một cái, Thẩm Tế Nhật cũng không khuyên nhủ cô bớt giận, anh chỉ mỉm cười, bưng cốc cafe lên nhấp một ngụm, rồi lại nói: "Vậy muội cảm thấy mẹ Tư là người như thế nào?"
Thẩm Kim Linh bất mãn nhìn Thẩm Tế Nhật, cô hiện tại không muốn nói đến Từ Yến Thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!