Chương 45: (Vô Đề)

Đến bữa cơm tối, mợ Cả cùng Thẩm Tế Nhật vẫn chưa trở về.

Hạ nhân trong phòng bếp sau khi mang thức ăn lên liền lui xuống, mợ Hai liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn một cái, không có khẩu vị gì lại đặt đũa xuống.

Mợ Ba mới gắp lên một miếng thịt xào nhỏ bỏ vào trong miệng, thấy thế liền hỏi mợ Hai làm sao vậy. Cô ta nhìn vào vị trí chiếc ghế của chủ nhà bỏ trống, không khỏi lo lắng hỏi Thẩm Quan Lan: "Nhị thiếu gia, bệnh tình của lão gia đến cùng là thế nào rồi? Đại tỷ cũng không để bọn tôi đến bệnh viện thăm nom, còn phải sống trong lo âu thế này đến bao giờ nữa?"

Mợ Hai đều đã nói như vậy, mợ Ba đành phải để đũa xuống nghe Thẩm Quan Lan trả lời: "Mẹ Hai không cần sầu lo, tình trạng của cha đã ổn định rồi. Hơn nữa ngày mai mẹ tôi cũng sẽ trở về thôi, đến lúc đó mẹ Hai tự đi hỏi bà là được rồi."

Mợ Hai nghe thấy vậy lại thở dài, mợ Ba chỉ đành gắp cho mợ Hai đũa rau để cô ta không nghĩ ngợi nữa, ăn nhiều hơn một chút đi.

Từ Yến Thanh ngồi ở một bên khác với mợ Ba, vẫn luôn cúi đầu ăn cơm không trong bát mình. Thẩm Quan Lan thấy y không gắp thức ăn, liền bảo Tuyên Chỉ chuyển món cá sốt xì dầu và măng chua trước mặt mình qua chỗ y.

Y thích ăn đồ chua cùng món ăn có vị xì dầu đậm đà, những thứ này là Ly Nhi trước đó đã nói với Thẩm Quan Lan. Từ Yến Thanh liếc mắt nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy mợ Ba ở bên cạnh nói: "Ôi kìa, Nhị thiếu gia thật là chu đáo, lão gia không ở đây mà vẫn chăm sóc Tứ muội như vậy cơ à."

Sắc mặt Từ Yến Thanh trắng nhợt, nhưng khuôn mặt của Thẩm Quan Lan lại không biến sắc, đáp: "Lời này của mẹ Ba sai rồi! Một, cha tôi không phải là không ở đây mà chỉ là tạm thời chưa về. Hai là, tôi đương nhiên phải chăm sóc cho mẹ Tư, vì dẫu sao cũng có người đâu giống như mẹ Ba vô lo vô nghĩ, không cần biết cha tôi ốm đau thế nào cũng vẫn ăn uống tốt đến như vậy."

"Cậu!" Mợ Ba đập đũa xuống bàn một cái, bị mợ Hai kéo lại, liếc mắt ra hiệu cho ả ta đừng làm ầm ĩ. Thẩm Kim Linh gắp một cái đùi gà cho Từ Yến Thanh, nói: "Mẹ Tư ăn nhiều một chút, người quá gầy rồi, sắp bị mẹ Ba đẩy ngã xuống bàn đến nơi rồi."

Từ Yến Thanh chỉ đành nói lời cảm ơn. Thôi Mạn Linh trông thấy mợ Ba châm chọc Thẩm Quan Lan không thành, ngược lại còn bị làm nhục một phen, nhất thời không nhịn được, cơm trong miệng chưa nuốt xuống đã cười phụt một tiếng, còn bắn ra một hạt cơm lên mặt bàn.

Thẩm Kim Linh ghét bỏ xích cái ghế đến bên Thẩm Quan Lan, nói nhỏ: "Nhị ca, huynh đã nói chuyện rõ ràng với mẹ chưa? Xác định là sẽ không phải cưới cô ta chứ?"

Thẩm Quan Lan cũng trông thấy bộ dáng vừa rồi của Thôi Mạn Linh, bất đắc dĩ nói: "Buổi tối chờ Đại ca trở về huynh sẽ hỏi, chắc là không có vấn đề gì đâu."

Thẩm Kim Linh gắp lên một miếng khoai sọ mềm nhũn, sau khi nuốt xuống lại tiếp tục thì thầm: "Đúng rồi, lần trước muội tham gia một buổi đấu giá từ thiện ở nhà bạn học lấy được một chiếc đồng hồ bỏ túi tráng men của Pháp du nhập từ thời tiền Thanh, vừa nãy lại bị rớt xuống hồ, huynh giúp muội xem còn có thể sửa được không nhé."

Thẩm Quan Lan từ nhỏ đối với những món đồ chơi của Tây dương rất có hứng thú, lúc trước đồng hồ trong nhà đều bị hắn dùng dụng cụ mở ra lắp vào nhiều lần, nghe thấy em gái mình nói vậy liền bảo cô ăn cơm xong thì mang qua chỗ mình.

Trong bữa cơm Thẩm Quan Lan lại nhìn Từ Yến Thanh thêm vài lần, nhưng người kia chỉ có một lần nhìn vào mắt hắn rồi lại lập tức dời đi.

Mợ Ba ngược lại cũng không tác oai tác quái gì nữa, ăn thêm vài miếng liền trở về phòng, trên bàn ăn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nói của Thôi Mạn Linh.

Cô ta chọn mấy đề tài để nói chuyện, đương nhiên Từ Yến Thanh sẽ không tiếp lời, mợ Hai thì mất tập trung còn lại mỗi Thẩm Quan Lan và Thẩm Kim Linh. Nhưng hai người này đều chỉ cúi đầu ăn cơm, cuối cùng Thôi Mạn Linh cũng cảm thấy nói một mình cũng không thú vị gì, lúc này mới ngừng lại.

Sau khi ăn cơm xong, trông thấy Thẩm Quan Lan đang nói chuyện với mợ Hai, Thôi Mạn Linh liền nhân cơ hội trở về phòng trước. Mới vừa đi qua đình giữa, Văn Nguyệt đã lặng yên không một tiếng động chuồn đi.

Tuyên Chỉ vẫn đang đi theo bên cạnh Thẩm Quan Lan, bây giờ bỏ thuốc là thời cơ tốt nhất. Văn Nguyệt ẩn nấp trong bóng tối tránh được vài nhóm hạ nhân, cuối cùng cũng coi như đến được bên ngoài phòng của Thẩm Quan Lan.

Lúc thường hầu hạ Thẩm Nhị thiếu chỉ có một mình Tuyên Chỉ, nhưng không có nghĩa là nơi này không còn ai khác. Văn Nguyệt cẩn thận từng li từng tý mò tới cửa phòng, bên trong còn sáng đèn, ả ta thuận theo khe hở nhìn vào mấy lần, xác định bên trong chắc chắn không có ai mới đẩy cửa đi vào.

Mục tiêu của Văn Nguyệt là ấm trà trên bàn, sau khi mở nắp ra quả nhiên là thấy đang ngâm trà tiêu thực. Đây là thói quen của Thẩm gia, chủ nhân mỗi phòng sau khi ăn cơm xong đều sẽ uống loại trà này.

Đây là lần đầu tiên Văn Nguyệt làm loại chuyện như vậy, thời điểm ả ta lôi gói thuốc từ trong tay áo ra cũng bắt đầu run lên. Căng thẳng nhìn về hướng cửa, chỉ lo ngay bây giờ có người quay lại sẽ bắt gặp mình, vì vậy lúc cầm nắp ấm trà lên lại không cầm chắc nên bị rơi xuống đất thành ra bị vỡ mất một góc nhỏ.

Góc bị vỡ kia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Văn Nguyệt vô cùng lo lắng, nhưng trước mắt lại không thể tìm bộ khác đến thay được, đành phải đóng nắp lại để yên như thế hy vọng lúc uống trà Thẩm Quan Lan không phát hiện ra.

Cô ta quay lại chỗ bên cạnh cánh cửa nhìn ngó một lát, rồi mới dọc theo đường cũ lúc đến đây chạy về.

Nhưng khi chạy đến khúc quanh của sân viện ả ta lại mải chạy về bên trái, mà không chú ý đến từ phía bên phải đang có người đi tới. Bộ dáng vội vàng rời khỏi kia rơi vào trong mắt một người, bèn dấy lên nghi ngờ nói: "Bóng lưng kia… là của Văn Nguyệt à?"

Thẩm Kim Linh là đang nói chuyện với nha hoàn của mình ở phía sau, nha hoàn thân tín của cô tên gọi Tư Niệm, là một người lanh lợi. Tư Niệm nhìn qua cũng tán đồng, nói: "Là cô ta ạ, kiểu búi tóc đó của cô ta, nô tỳ nhận ra."

Thẩm Kim Linh hoài nghi: "Sao cô ta lại chạy đến đây? Còn lén la lén lút như vậy."

Tư Niệm nghĩ một lát mới nói: "Tiểu thư, cô ta có phải đến đề trộm đồ không?"

"Trộm đồ?" Thẩm Kim Linh liếc nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay mình. Vật đáng tiền trong Thẩm gia nhiều không kể xiết, nhưng Thôi gia cũng không phải kiểu nghèo khó, Văn Nguyệt đâu cần thiết phải mạo hiểm trộm đồ của Thẩm gia. Nghĩ đến đây, Thẩm Kim Linh nhíu mày lại: "Đi, chúng ta qua đó xem thế nào."

Hai người đi vào dọc theo sân viện đi quanh một vòng cũng không thấy ai trông coi, đang muốn đi ra ngoài nhìn lại trông thấy Thẩm Quan Lan mang theo Tuyên Chỉ trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!