Chương 36: (Vô Đề)

Thẩm Tế Nhật vẫn luôn ở cùng Du Thiên Lâm trong bệnh viện, cho đến tận buổi chiều hôm nay khi tình hình của Du Thiên Lâm đã ổn định hơn, người cũng đã tỉnh lại, anh mới có thời gian rảnh để trở về nhà.

Lúc này khi Thẩm Tế Nhật vừa tắm rửa xong, đang ngồi bên cạnh bàn kiểm tra sổ sách hai ngày nay thì nghe thấy hạ nhân ở bên ngoài nói có Nhị thiếu đến.

Thẩm Tế Nhật khép sổ sách lại, dựa lưng vào ghế, nhìn đệ đệ của mình mang theo vẻ mặt khó chịu đi đến.

Anh biết mục đích đến lần này của Thẩm Quan Lan, vì vậy sau khi cho hạ nhân lui ra liền nói thẳng vào vấn đề: "Bệnh của cha tình hình lại nặng hơn, sáng sớm mai huynh và mẹ sẽ đưa cha vào bệnh viện Tây Y Nghi Châu để nằm viện."

Lời đến khóe miệng của Thẩm Quan Lan bị câu nói này mạnh mẽ ngăn cản lại, sau khi ngẩn ra hồi lâu mới có lại phản ứng: "Sao lại như thế được?! Mấy hôm trước em đã kiểm tra, tình trạng sức khỏe của cha vẫn ổn định cơ mà."

Thẩm Tế Nhật thở dài: "Dù sao cha cũng lớn tuổi rồi, hai ngày nay liên tục vì chuyện mừng đại thọ của bà nội rồi lại đi lễ bái nên cũng đủ mệt mỏi. Sáng nay huynh mới đến chỗ cha thỉnh an, mới nói được một nửa cha liền ho ra máu. Cha không muốn huynh cho đệ biết, nói bệnh này không chữa dứt điểm được, không cần để đệ và người trong nhà lo lắng."

Thẩm Quan Lan đứng yên tại chỗ cả người cứng ngắc lại.

Hắn học Y vì vậy hiểu rất rõ tình trạng của cha mình. Lúc còn trẻ vì vất vả quá độ, thêm vào rượu thuốc cùng đàn bà lại không biết tiết chế, thân thể sớm đã hư nhược rồi. Bây giờ đã là cây cung hết đà, chỉ có thể dựa vào thuốc duy trì mà thôi.

"Quan Lan, đệ hẳn phải biết với tình huống của cha hiện giờ sẽ không thể chịu được kích thích. Nếu đệ và mẹ Tư bỏ đi trong lúc này, cha nhất định sẽ bị hai người tức chết." Thẩm Tế Nhật nói.

Thẩm Quan Lan mất hết cả sức lực ngồi phịch xuống ghế, buồn bực nắm lấy tóc rủ trước trán, không nói ra được một chữ nào.

"Huynh biết đệ rất khó chịu, thế nhưng những ngày tháng của cha cũng không còn nhiều nữa, nằm viện lần này cũng không biết sẽ phải ở bao lâu. Coi như đệ có nhẫn tâm không quan tâm đến cảm nhận của cha, cũng không thể để mẹ Tư cả đời này mang cái danh ô nhục đó được. Cho dù anh ấy có được tự do đi chăng nữa, đệ cảm thấy trong lòng anh ấy sẽ không vướng bận một chút nào sao?"

Thẩm Quan Lan nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lưu ly năm màu trên mặt bàn, trong đầu hắn lúc này vô cùng loạn.

Hắn vừa lo lắng cho an nguy của cha mình, lại không đành lòng để Từ Yến Thanh tiếp tục chịu khổ. Nhìn thấy Thẩm Quan Lan như vậy, Thẩm Tế Nhật liền nói ra biện pháp giải quyết: "Chỉ cần hai người không bỏ đi, chuyện hôn sự của đệ, huynh sẽ nói chuyện lại với mẹ. Với tình trạng của cha bây giờ cũng không còn hơi sức nào mà làm tổn thương mẹ Tư được, không bằng đệ hãy chờ đợi thêm một chút."

Thẩm Tế Nhật tận tình khuyên nhủ. Thẩm Quan Lan vẫn như trước nhìn vào chiếc đèn lưu ly kia, trước măt lại hiện lên ánh trăng xa vời đêm qua.

Bên tai tựa như lại vang lên tiếng Từ Yến Thanh xướng khúc 《Hoa Hảo Nguyệt Viên》, câu hát "tình đã đến lúc đậm sâu mà nào hay biết" kia hắn đã nghe qua vô số lần. Thẩm Quan Lan chưa bao giờ cảm thấy cần một người mà lại cấp bách đến như vậy, hắn muốn người kia chỉ thuộc về mình, không muốn người kia phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Thế nhưng số mệnh vẫn luôn trêu đùa hắn, có lẽ là vì Thẩm Quan Lan đã thích một người vốn không thuộc về bản thân, nên mới gặp phải toàn bụi gai ở con đường phía trước.

Thẩm Quan Lan hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng mở miệng ra nói: "Sao huynh lại biết chuyện đệ muốn đưa Yến Thanh đi?"

Thẩm Tế Nhật cũng không giấu diếm: "Sáng sớm nay huynh đã cảm thấy đệ không bình thường rồi, cho nên đã bí mật phái người để ý đến đệ cả ngày."

"Vậy huynh đã nói thế nào với Yến Thanh? Huynh đã lấy gì ra để uy hiếp anh ấy?"

"Huynh không uy hiếp mẹ Tư điều gì, chỉ nói với anh ấy tình huống của cha thôi."

Thẩm Quan Lan chăm chú nhìn anh, viền mắt cũng dần đỏ lên, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập. Thẩm Tế Nhật còn tưởng hắn sẽ nổi nóng với mình, không nghĩ đến Thẩm Quan Lan rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, gằn từng chữ một, nói: "Sau này không cần biết là có chuyện gì xảy ra, huynh đều phải nói với đệ, đừng làm khó anh ấy!"

Thẩm Tế Nhật đáp ứng: "Vậy đây là đệ chịu đồng ý rồi?"

Thẩm Quan Lan cười lạnh, nói: "Đệ còn cơ hội lựa chọn sao?"

Thẩm Tế Nhật rốt cuộc cũng yên lòng, anh đi tới vỗ vào vai Thẩm Quan Lan, nói: "Đại ca hứa với đệ, chỉ cần chuyện của đệ và mẹ Tư không làm tổn thương đến người trong nhà thì huynh đều có thể giúp đỡ."

Thẩm Quan Lan đẩy tay Thẩm Tế Nhật ra, hắn đứng lên muốn đi ra ngoài thì lại nghe thấy anh nói: "Quan Lan, không phải đại ca muốn gây khó dễ cho hai người đâu."

Bước chân của Thẩm Quan Lan khựng lại, hắn không quay đầu, lúc đi tới cửa chỉ ném lại một câu: "Đừng quên những gì huynh đã hứa."

Thẩm Tế Nhật dựa vào mép bàn, nhìn cánh cửa phòng một lần nữa đóng lại, thở dài một hơi.

Thẩm Quan Lan trở về phòng mình lấy hòm thuốc, rồi đến chỗ Thẩm Chính Hoành. Nha hoàn của mợ Cả quả nhiên đang canh giữ bên ngoài, lúc nhìn thấy Thẩm Quan Lan vốn định ngăn lại, kết quả lại vì sắc mặt âm trầm của hắn mà bị dọa sợ.

Thẩm Quan Lan vừa vào cửa đã thấy mẹ mình mắt đỏ hoe ngồi ở mạn giường, cha hắn lúc này đã ngủ rồi.

Trông thấy Thẩm Quan Lan đến, mợ Cả liền để hắn khám cho Thẩm Chính Hoành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!