Chương 30: (Vô Đề)

Từ Yến Thanh lo lắng nhìn Thẩm Quan Lan.

Sau khi hai người kia bước vào thì không còn âm thanh nào truyền ra nữa, Thẩm Quan Lan mím lại đôi môi khô khốc, ra hiệu cho y đừng lo lắng: "Đại ca không phải người lắm lời đâu, chúng ta ra ngoài đã rồi nói sau."

Từ Yến Thanh đành phải gật đầu. Y không tiếp xúc nhiều với Thẩm Tế Nhật, tuy tuổi tác của vị Đại thiếu gia này nhiều hơn y, nhưng trước nay đối với Từ Yến Thanh vẫn luôn cung kính, còn thường cho người đưa các loại đồ bổ qua cho y.

Chỉ là tình cảnh ban nãy đó… Cũng không biết có phải y bị Thẩm Quan Lan dẫn dắt lâu rồi hay không, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Thẩm Quan Lan nắm tay Từ Yến Thanh đi mới được hai bước, lại nghe thấy có tiếng bước chân từ đằng sau: "Đợi đã."

Thẩm Tế Nhật vén rèm lên, thời điểm nhìn thấy hai người họ nắm lấy tay nhau, không khỏi nhăn mày lại: "Mẹ Tư, Quan Lan, hai người…"

Từ Yến Thanh giật mình, vội vàng rút tay về, nhưng Thẩm Quan Lan lại nắm chặt lấy tay y không buông, nói với Thẩm Tế Nhật: "Chính là giống như huynh đã thấy đó."

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống những viên gạch men trắng dưới nền sàn bệnh viện hắt lên có hơi chói mắt. Biến cố liên tiếp khiến khuôn mặt Thẩm Tế Nhật hiện ra vẻ mệt mỏi, anh day day mi tâm, quay đầu lại liếc nhìn về phía giường bệnh, nói với hai người họ: "Đi ra ngoài nói chuyện trước đã."

//

Từ Yến Thanh có thế nào cũng không nghĩ đến nhanh như vậy đã bị người của Thẩm gia phát hiện, y ngồi xuống chiếc ghế trong vườn hoa, đứng cách đó không xa là Thẩm Tế Nhật đang nói chuyện với Thẩm Quan Lan.

Ánh nắng ngày hè chiếu trên người y, rõ ràng là nóng rực nhưng trên lưng Từ Yến thanh lại rịn một lớp mồ hôi lạnh. Y không nhịn được khẽ rụt vai lại, kéo vành mũ càng xuống thấp hơn.

Thẩm Tế Nhật quan sát bóng người Từ Yến Thanh, đã rất lâu nhưng anh cũng không mở miệng nói gì. Thẩm Quan Lan dựa vào hàng rào của vườn hóa ở phía sau, cũng quan sát anh trai mình, trong đầu không biết đang suy nghĩ đến điều gì.

Cứ như vậy giằng co một hồi, Thẩm Tế Nhật rốt cuộc cũng không chịu được ánh mắt của em trai mình. Anh mở miệng nói trước: "Đệ và mẹ Tư là làm sao vậy? Quan Lan, đến cùng thì đệ có biết bản thân đang làm những gì hay không?"

Thẩm Quan Lan không trả lời thẳng câu hỏi của anh, hắn đưa mắt nhìn sang lối vào ở đại sảnh tầng một: "Vậy còn đại ca thì sao? Huynh vẫn luôn không chịu kết hôn, chính là bởi vì người bên trong kia chăng?"

Sắc mặt Thẩm Tế Nhật càng trở nên trắng bệch, tầm mắt anh hoảng loạn đảo qua phương hướng của phòng cấp cứu. Còn chưa nói gì đã lại nghe thấy Thẩm Quan Lan tiếp tục: "Đại ca, nếu như huynh có nỗi khổ hãy nói cho đệ biết. Đệ và huynh là anh em ruột, đệ không hy vọng khi huynh là người gánh trên vai trách nhiệm nặng nề nhất của cả cái nhà này, nhưng lại không có một ai để nghe huynh nói những lời thật lòng cả."

Thẩm Tế Nhật có hơi giật mình nhìn Thẩm Quan Lan.

Thanh niên trước mặt bây giờ còn cao hơn cả anh, ngũ quan có vài phần giống nhau nhưng so với Thẩm Tế Nhật càng thêm có đường nét hơn. Không biết có phải là vì nguyên nhân đã từng ở nước ngoài hay không, ánh mắt của người này luôn mang theo sự sáng rõ mà người Thẩm gia không có được, giống như một chú ngựa hoang bướng bỉnh không bị ràng buộc phi nước đại trên thảo nguyên rộng lớn.

Thẩm Tế Nhật không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Nếu như nói anh có nỗi khổ, đúng là thật sự có, dù sao ban đầu cũng là anh bị người kia cưỡng ép.

Thế nhưng đến bây giờ rốt cuộc còn có bao nhiêu ý cưỡng ép, là người trong cuộc Thẩm Tế Nhật hiểu hơn bất cứ ai.

Hàng lông mi của anh rủ xuống, nở nụ cười tự giễu: "Thật ra huynh cũng không có tư cách gì để nói đệ cả. Nhưng Quan Lan, tình huống của đệ và huynh không giống nhau. Đệ cũng biết rõ sự tồn tại của mẹ Tư trong lòng cha có ý nghĩa thế nào? Đệ cảm thấy nếu cha biết được chuyện này, ông ấy sẽ dễ dàng buông tha cho mẹ Tư sao?"

"Đệ biết." Thẩm Quan Lan nhìn anh: "Đệ biết ông ấy xem Yến Thanh như là thế thân của mẹ Cả, đệ còn biết cha vì đề phòng anh ấy làm ô uế Thẩm phủ mới không màng đến sống chết của Yến Thanh. Đại ca, hôm nay đệ mang anh ấy đến đây là để chữa bệnh. Yến Thanh bị cha dày vò hơn một năm nay, nếu cứ tiếp tục như thế này thì căn bản sẽ không sống được bao lâu nữa.

Nếu như huynh thật sự muốn tốt cho anh ấy thì đừng nên nói chuyện này ra."

Thẩm Tế Nhật chăm chú nhìn hắn: "Đệ nghĩ rằng huynh đứng ở đây nói chuyện với đệ là vì muốn uy hiếp hai người sao?"

Trông thấy Thẩm Tế Nhật sừng sộ lên, Thẩm Quan Lan đành phải giải thích: "Đệ không có ý đó, chỉ là Yến Thanh sẽ hoảng sợ. Đại ca, huynh có thể đồng ý với đệ không, cho dù sau này có thế nào, huynh cũng sẽ không nói ra chuyện của đệ và anh ấy với bất cứ người nào."

Thẩm Tế Nhật cả giận nói: "Nếu huynh không nói, thì đệ cũng có thể bảo đảm vĩnh viễn không bị phát hiện sao? Đệ xem mẹ Tư là gì vậy? Đệ cứ muốn người ta lén lén lút lút cả đời với đệ như vậy hay sao?"

"Đương nhiên không phải! Chỉ cần Yến Thanh đồng ý đi theo đệ, đệ sẽ dẫn anh ấy đến Bắc Bình."

"Đệ!"

Không nghĩ đến Thẩm Quan Lan thế mà lại có chủ ý như vậy, Thẩm Tế Nhật nhất thời bị kích động thở không ra hơi, ôm lấy ngực ho khan vài tiếng. Thẩm Quan Lan muốn vỗ lưng cho anh, nhưng lại bị Thẩm Tế Nhật đẩy ra.

Ở cách đó không xa, Từ Yến Thanh vẫn luôn nhìn về phía bọn họ. Trông thấy hai người dường như có tranh chấp, y lo lắng muốn đứng lên nhưng chân lại mềm nhũn. Chỉ có thể dùng móng tay cào vào lớp sơn trên ghế ngồi, trong lòng mong mỏi tuyệt đối đừng có thêm bất kỳ phiền toái nào nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!