"Tại sao mọi người đều không tin tôi? Yến Thanh không tin ngay cả cậu cũng không tin!" Thẩm Quan Lan có chút không khống chế được bản thân, cảm xúc đã bị kìm nén trong lòng cậu mấy hôm nay, lúc này dưới tác dụng của cồn mới có thể được phát tiết ra một chút, lại cộng thêm những lời kích thích của Giang Phong giống như đã được lên men mà nhất thời bùng phát.
Thẩm Quan Lan chưa từng thích qua ai bao giờ. Hắn cũng đã có lúc hoảng hốt, có lúc giãy dụa. Nhưng đến cuối cùng vẫn là không có cách nào buông bỏ Từ Yến Thanh.
Hắn cũng không phải kiểu người hay nhăn nhăn nhó nhó do dự nọ kia, một khi đã xác định lòng mình, tại sao còn phải tự dày vò bản thân?
Đối với Thẩm Quan Lan mà nói, thái độ của Từ Yến Thanh vẫn luôn là cửa ải khó khăn nhất, chứ không phải là áp lực trong nhà.
Trong tay hắn có nghề Y, đi đâu chẳng có thể nuôi sống được chính mình. Tuy nói rời khỏi nhà như thế là bất hiếu, nhưng trong nhà còn có Đại ca và Tam muội, cha mẹ cũng không thiếu một đứa con trai như hắn.
Thẩm Quan Lan muốn theo đuổi lý tưởng, lúc này lại khiến hắn gặp được người mình thích chính là số trời đã định trong cõi u minh. Hắn mang đến cho Từ Yến Thanh cơ hội sống lại, còn y lại mang đến cho hắn một đoạn nhân sinh chưa từng trải qua.
Hắn cảm thấy như vậy rất tốt, nếu Từ Yến Thanh cũng có thể thích hắn thì lại càng tốt hơn.
Bây giờ Từ Yến Thanh cuối cùng cũng coi như chịu gật đầu rồi, thì lại tới lượt người anh em tốt Giang Phong hoài nghi hắn.
Thấy Thẩm Quan Lan trở nên nôn nóng, Giang Phong vội vàng vỗ vai hắn động viên, cậu ta chỉ sợ giọng của mình to hơn một chút lại lôi kéo sự chú ý của người khác: "Không phải là tôi không tin cậu! Anh em, đây là lo lắng! Cậu đang đi trên dây đó, không cẩn thận một chút là không có cách nào cứu vớt được đâu!"
"Tôi biết! Tôi sẽ không để những người khác phát hiện ra. Mỗi một buổi tối, tôi sẽ lặng lẽ đến thăm anh ấy, đợi đến khi anh ấy bằng lòng đi cùng tôi thì sẽ không có chuyện gì nữa." Thẩm Quan Lan cũng bình tĩnh lại, giải thích.
"Thế tôi hỏi cậu nhé, cậu có từng cân nhắc đến chuyện mẹ Tư khi ở cùng với cha cậu nên làm gì hay chưa? Nếu cha cậu muốn… chuyện đó… vậy anh ấy…" Giang Phong nói năng cẩn thận, đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn Thẩm Quan Lan, chỉ sợ dùng sai từ rồi lại kích động đến hắn.
Thẩm Quan Lan vừa nghe đã hiểu ý, cười nhạo nói: "Yên tâm đi, cha tôi từ lâu đã không được nữa rồi. Hơn nữa ông ấy cưới Yến Thanh, chẳng qua là cảm thấy Yến Thanh mỗi lần mặc trang phục diễn so với người vợ đầu đã qua đời của ông ấy khá giống mà thôi. Giữa hai người bọn họ không có gì, Yến Thanh mỗi đêm đều ngủ một mình."
Giang Phong lại một lần nữa á khẩu không nói nên lời. Hầu kết lăn lên lộn xuống mấy vòng, mãi đến tận khi nuốt xuống hết nước bọt, mới nói: "Cha cậu cũng là hồ đồ rồi, ông ấy làm sao có thể đối xử với mẹ Tư cậu như thế được? Như thế quá là không xem người ta là con người mà!"
"Ông ấy còn cho Yến Thanh uống canh hạ hỏa đã hơn một năm nay. Những vị thuốc trong bát canh kia tôi đã nhìn thấy rồi, đều là một ít những thứ mang tính hàn. Yến Thanh uống đã lâu như vậy, phương diện kia đã không quá được nữa rồi."
Thẩm Quan Lan dứt khoát nói hết ra những vấn đề, miễn cho Giang Phong lại đi hiểu lầm Từ Yến Thanh.
"Phương diện nào?" Giang Phong lần đầu tiên nghe nói đến thứ như canh hạ hỏa này, Thẩm Quan Lan đành phải cúi đầu nhỏ giọng cùng cậu ta giải thích.
Giang Phong sau khi nghe hết cũng cầm ly rượu lên, một hơi cạn sạch, dòng chất lỏng lạnh lẽo chạy dọc xuống cuống họng, mùi vị cay nồng kích thích khiến ánh mắt của cậu ta cũng đỏ lên.
Cậu ta nói: "Đó là cha của cậu, tôi cũng không tiện nói gì. Chỉ là ông ấy làm như thế thật sự có hơi quá đáng! Vậy cái kia của mẹ Tư cậu… có thể chữa khỏi không?"
Thẩm Quan Lan than thở, nói: "Lẽ ra có thể, tôi cũng từng giúp anh ấy làm một lần, không quá gay go như trong tưởng tượng. Ngày mai ra ngoài trước khi đi gặp sư đệ của anh ấy, tôi sẽ dẫn Yến Thanh đến bệnh viện trước xem thế nào."
Giang Phong suy tư trong chốc lát: "Mẹ Tư cậu không phải là không được ra khỏi Thẩm phủ sao? Cậu làm sao dẫn anh ấy đi được? Hơn nữa cậu không sợ lúc mẹ Tư không ở nhà thì cha cậu lại đi tìm anh ấy sao?"
Thẩm Quan Lan lại rót cho mình một ly rượu: "Ngày thứ hai sau ngày đại thọ của bà nội tôi hàng năm, đều phải đến Tuyết Phong Tự lễ bái, người cả nhà cũng phải đi cùng. Chỉ cần để Yến Thanh tiếp tục không xuống giường được, rồi tôi lại kiếm cớ chạy ra ngoài sẽ không thành vấn đề."
Giang Phong cười nói: "Cậu cũng thật là. Được rồi, đi kiểm tra một chút cũng tốt. Ngày mai một mình cậu hành động cũng không tiện, tôi giúp cậu."
Thẩm Quan Lan liếc mắt nhìn Giang Phong một cái: "Có cái gì mà không tiện? Tôi thật vất vả lắm mới có thể cùng anh ấy đi ra ngoài một chuyến, anh đừng đến quấy rầy chúng tôi."
Giang Phong nhận thua, nghĩ thầm lòng tốt của mình không được báo đáp rồi, lại nghĩ đến chuyện bọn họ sau khi đi khám bác sĩ xong còn đi gặp người sư đệ kia, liền nói: "Vậy lúc anh ấy nói chuyện với sư đệ, cậu cũng không nên ở đó đúng không, anh em đi cùng đến lúc đó cậu cũng không phải buồn chán nữa."
Thẩm Quan Lan cười nhạo một tiếng, chỉ vào mũi Giang Phong mà mắng: "Mông cậu vừa nhếch lên một cái là tôi đã biết cậu muốn làm gì rồi."
Giang Phong cười ha ha: "Tôi thật sự không nghĩ một cái gì cả, chỉ là muốn làm quen một chút với Quả ớt nhỏ kia thôi."
//
Từ Yến Thanh nằm trên giường cả một buổi chiều, dùng việc đọc sách để giết thời gian cũng là vì sợ nếu có người chợt xông vào sẽ bị lộ mất. Mãi đến tận ban nãy khi Ly Nhi đi hỏi thăm biết yến hội đã kết thúc, y mới dám đứng dậy, để Ly Nhi chuẩn bị bồn tắm, tắm rửa nghỉ ngơi.
Thẩm Chính Hoành đã mệt mỏi cả một ngày, đương nhiên sẽ không trở lại nơi này của y. Chờ khi Từ Yến Thanh tắm rửa xong, Ly Nhi giúp y lau khô tóc, rồi cắt sửa móng tay móng chân cho y, lúc này mới mở cửa phòng, bất đắc dĩ để người từ bên ngoài bước vào.
Trong tay Vương Ngũ bưng bát canh hạ hoả, đi tới bên giường đưa cho Từ Yến Thanh: "Mợ Tư mau uống đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!