Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi

Cuối tháng tuyển tú Tố Dĩ không lộ diện, nghe nói tú nữ dự tuyển tại Duyệt Thị Lâu để Hoàng hậu và tứ phi chọn lựa. Trong Sơ tuyển giữ lại năm mươi tấm thẻ bài, trong năm mươi người này lại chọn ra người nổi cộm, luân phiên đi mấy vòng, đến cuối cùng đợi phong có tầm mười mấy người, đến lúc đó là tấn vị hay là tứ hôn, toàn bộ xem ý tứ của đế hậu.

Mặc kệ nó! Tố Dĩ lắc đầu nghĩ, chẳng so đo mấy thứ kia nữa, điều nàng cần làm bây giờ là vui vui vẻ vẻ chờ sanh con. Mỗi ngày đi bộ quanh giàn mướp một vòng, dây nào vốn trồng ở chỗ nào nàng đều biết cả rồi. Một ngày nọ bắt gặp trên đỉnh giàn nở một đóa hoa, nàng đều ngữa cổ ngắm nửa ngày, gọi cả người bên cạnh đều đến thưởng thức.

Cứ thế, có chút ý vị trong cái khổ có cái vui. Vạn Tuế Gia không cho nàng đi, ngày đó nàng đề cập đến chuyện đi Nhiệt Hà, hắn lại đến Khánh Thọ Đường, đối mặt nàng luôn là dáng vẻ bồn chồn không yên. Đại để là rất sợ nàng nhắc lại đây mà, lôi kéo nàng lái đề tài nói này nói nọ. Cũng tội hắn muốn lấy lòng nàng, kể ít chuyện hắn không rành, nào là nuốt đao, múa xiên, tượng đất sét, đều là buôn bán trên thiên kiều, cách xa hắn đến mười tám trượng ấy chứ, khó trách nói đến trúc trắc không thú vị gì cả.

Thật ra nàng hiểu tâm tư của hắn, hắn như vậy ngược lại càng khiến nàng khó mà dứt bỏ. Có đôi lúc nàng cáu kỉnh, nói chuyện không nặng nhẹ, hắn đuối lý, một mình kề sát ở một bên, miệng lầm bầm biện giải, cũng không nghe rõ đang nói gì. Bản mặt nàng dâu nhỏ chịu ấm ức thật đáng thương, vừa nói vừa lén dò xét nàng, đâu còn là hình tượng một đế vương thống trị thiên hạ. Một người như vậy, ngươi có thể cáu kỉnh với hắn ư? Trước kia đụng hắn một cái đều sợ đến vã mồ hôi hột, núi không chuyển nước chuyển, hiện tại đến phiên hắn đến xuống nước làm thiếp rồi, nàng dương mày hất mặt vài ngày, vẫn là không nỡ bỏ, vẫn là không tài nào phủi sạch quan hệ cùng hắn.

Tuyển tú xong thì nên chuẩn bị đến Nhiệt Hà tránh nóng, nàng suy tính thật lâu, đi rồi không trở lại có được không? Đáp án chỉ e là không được. Nếu đã không được, vác cái bụng lớn, còn cần phải đi sao? Nàng dựa bên giàn mướp nhìn tiểu thái giám bắt sâu, sương sớm đọng trên dây mướp, ánh mặt trời chiếu lên tỏa sáng lấp lánh. Nàng đùa nghịch cây quạt trong tay ngẫm nghĩ, kỳ thật từ khi nàng tấn vị đến nay tâm tính thay đổi rồi, không có thói quen thì không có dục vọng, nàng những tưởng muốn Hoàng đế là của một mình mình, kỳ thật không đúng. Hắn không thuộc về bất luận người nào, trong cung này đều là hoàng liên mang hình người (chỉ những người khó chơi), Hoàng hậu, Ý tần, Thư quý nhân, thậm chí còn cả Mật quý phi và Tịnh tần… trước kia lúc làm cung nữ nàng thạo đứng bờ khô, đi một vòng đến hiện tại, cảm thấy vẫn nên trở lại nguyên điểm thì hơn. Không có người đến trêu chọc nàng, nàng sống yên ổn thư thả. Thắng cũng được, thua cũng được, chẳng muốn nhọc lòng lo lắng nữa.

Về phần Vạn Tuế Gia thì sao, đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Sáng sớm thượng triều nghe báo cáo, tan triều đến Nam thư phòng phê tấu chương. Trưa ăn xong đến Khánh Thọ Đường nghỉ trưa, nàng hầu hạ hắn nghỉ ngơi, mình thì ngồi dưới cửa sổ thêu thùa. Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hắn ngủ say sưa, vẻ mặt đương say giấc trông như một đứa trẻ.

Năm tháng cứ thế lẳng lặng trôi như dòng nước. Đã chẳng quan tâm được mất, thì chưa chắc thật sự mất đi. Y phục hắn thay ra Tứ Chấp Khố đã lấy đi, trên bàn chỉ còn lại thất sự và một cái túi đựng quạt. Nàng đặt hài xuống từ xa nhìn, cảm thấy cái bao đựng quạt màu màu vàng quýt mà phối với dây tua màu xanh thẫm khó coi, đợi nàng rãnh, thắt một cái màu hoa hồng tím hẳn là hợp hơn.

*Túi đựng quạt

Đang cân nhắc, Lan Thảo tiến vào kề tai nói nhỏ, "Lưu ma ma dẫn người đến đào hố hỉ, chủ tử qua nhìn một cái không?"

* đào hố hỉ: là tập tục sinh con của người Mãn cổ xưa, đào 1 cái hố, dùng để chôn nhau thai và cuống rốn.

Tố Dĩ khẽ khàng rút người đi ra, thấy tinh kỳ ma ma dẫn hai Tát mãn (pháp sư) vào cửa viện. Trong cung sinh con chú trọng rất nhiều, phải đào một cái hố cạnh nơi ở, trong hố thả lụa đỏ cùng kim ngân bát bảo. Quan trọng nhất là đặt 1 cây đũa, lấy hàm ý "sinh con thuận lợi mau mắn".

* đũa:   [khoái] đồng âm với   (nhanh chóng)

Đoàn người hành lễ với nàng, "Thỉnh an tiểu chủ nhân, xin có lời chúc mừng đến tiểu chủ nhân, chúng thần đến để xướng hỉ ca, cầu xin thần linh phù hộ a ca gia thuận thuận lợi lợi ra đời, tiểu chủ và a ca gia mẹ tròn con vuông."

Tố Dĩ gật đầu, "Làm phiền các vị rồi, một lát sẽ có thưởng."

Lan Thảo dìu nàng nhìn từ xa, đàng kia rầm rì Khiêu đại thần*, cô kề tai Tố Dĩ nói, "Chủ tử hiểu hoàn cảnh của chủ nhân và Ngũ a ca, lâm bồn xong chỉ sợ  Hoàng hậu nương nương phái người đến, nô tài kiến giải vụng về chúng ta vẫn nên tính toán từ sớm. Phu nhân trong nhà dầu gì phải vào cung, đến lúc đó không rời một tấc là được."

* Khiêu đại thần: điệu múa mời thần, 1 loại nghi thức dân gian, ngày nay phần lớn xem là hoạt động mê tín, cũng có nghệ thuật dân tộc lưu truyền đến nay, ví dụ như "Tát mãn vũ" (điệu nhảy Tát mãn)

Tố Dĩ cười cười, "Sợ bỏ mẹ giữ con giết ta à? Ta khỏe lắm, không chết được đâu."

Lan Thảo phi phi vài tiếng, "Cái gì mà chết hay không, lời này cũng không được nói lung tung. Ngài xem Ý tần bây giờ không phải chịu khổ sao!"

Vậy cũng đúng, Ý tần gần như tàn phế rồi, trời vừa âm u một cái là phát đau đến đòi mạng. Trong cung không đáng tin như vậy, nếu có thể chuyển đến nơi khác sinh con là được rồi. Nàng ngẫm nghĩ hỏi Lan Thảo, "Nếu ta không đến Nhiệt Hà, chọn cái tương đối được không?"

Lan Thảo kinh ngạc nhìn nàng, "Ý của chủ tử là?"

Nàng không nói lời nào, xoay người đi vào phòng.

Hoàng đế ngủ say sưa, đương lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy nàng văng vẳng gọi bên tai, "Vạn Tuế Gia… chủ tử… ngài mau dậy đi….!"

Hắn lầm bầm, hé mắt nhìn nàng, "Gì thế?"

"Thiếp có lời muốn nói với ngài." Nàng quỳ gối trên bàn đạp, dáng vẻ nghiêm trang nom không có ý tốt.

Hoàng đế bị nàng dọa sợ, nàng vừa nói có lời là tức khắc khiến hắn nổi da gà đầy người. Thoáng chốc định thần lại, chống người dậy siết góc chăn, đầy đề phòng nhìn nàng, "Nàng lại muốn nói gì nữa?"

"Ngài đừng trừng thiếp thế chứ, thiếp có chuyện nghiêm túc hẳn hoi thật mà." Nàng cười hì hì kéo tay hắn, "Phủ Lễ thân vương lúc ngài còn long tiềm giờ để làm gì vậy?"

Hoàng đế ờ một tiếng, "Phủ Lễ thân vương là dinh thự của tiềm long, không thể thưởng cho ai, giờ làm kho lưu trữ văn thư. Một vài điển tịch không để trong cung được, sẽ đưa đến đó bảo quản." điệu bộ nàng ngoẹo cổ tính toán khiến người sợ hãi, hắn cẩn thận hỏi nàng, "Tố Dĩ, nàng lại muốn làm gì đấy?"

Nàng gãi gãi đầu, "Đâu muốn làm gì đâu, đó cũng xem như là nhà cũ của ngài, thiếp chưa được đến đó, rõ tiếc, chi bằng ngài nhín chút thời gian dẫn thiếp đi nhìn một cái nhé?" Nàng lấy lòng cười, "Dinh phủ của chủ tử, nhất định không tầm thường."

Hắn thận trọng dịch ra sau, nhủ thầm mang nàng đi không có gì, cũng không biết lại muốn giở trò gì. Hắn liếm liếm môi nói, "Nàng có ý định gì, đừng quanh co lòng vòng."

Nàng mất hứng, miệng nhếch lên rõ cao, "Ngài coi thiếp như vậy, thiếp đau lòng chết mất. Thật ra nói với ngài cũng không có gì, giữa hai ta còn phân bì làm gì! Đoạn thời gian không vui vẻ lúc trước, đều qua rồi, thiếp hiện tại chỉ chờ con ra đời. Thiếp không muốn sinh con trong cung, ngài ứng phó dẫn thiếp ra ngoài, có được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!