Chương 9: (Vô Đề)

Liên Kiều coi như đã hiểu, ý hắn là nói ngoại trừ nàng, căn bản không ai rảnh hơi đi trộm cổ ngứa vô dụng, cho nên chỉ có thể là lấy nhầm.

Ý gì đây, nàng rất rảnh rỗi sao?

Tuy rằng, cái giá để cổ kia quả thật có hơi bụi bặm...

Liên Kiều đang tức giận, rất nhanh nàng lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn: "Không đúng, Tàng Kinh Các là cấm địa, sao ngươi biết hộp đựng cổ trùng đều giống nhau? Lại còn biết cổ ngứa lại ở ngay trên giá ở lối đi?"

Lục Vô Cữu không nói nữa, Liên Kiều hỏi đi hỏi lại, hắn mới thừa nhận lúc nàng trộm cổ trùng, hắn đã khoanh tay đứng nhìn bên cạnh.

"Tốt lắm, ngươi lại muốn giống lần trước xem ta làm trò cười sao?" Liên Kiều tức giận đến phát điên.

Lục Vô Cữu không hề có chút chột dạ nào vì bị vạch trần: "Ai bảo nàng ngốc."

Liên Kiều tức đến nghiến răng: "Ngươi thông minh? Không phải thông minh bị thông minh hại sao? Sự việc đến nước này, ta thấy cũng đừng nói nữa, ta không muốn ở lại với ngươi nữa, dù chỉ một khắc cũng không được, phương pháp mà dược tu kia nói rốt cuộc là gì, cho dù trời có sập xuống ta cũng phải thử."

Lục Vô Cữu nhướng mắt: "Nàng thật sự muốn biết?"

"Đương nhiên." Liên Kiều vẻ mặt đắc ý như đã nắm được thóp, "Ta muốn nghe xem đây là bí phương gì, nếu không nói ra thì ta sẽ..."

"Giao hợp." Lục Vô Cữu nhả ra hai chữ.

Liên Kiều nghẹn họng: "Cái... cái gì?"

Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Bí phương mà dược tu nói là giao hợp, ngày ngày giao hợp, liên tục bảy ngày là có thể giải được, không phải nàng đang gấp sao? Gấp thì cởi y phục ra, lập tức có thể giải được."

?

Thật là một phương pháp độc ác!

"Sao, lại không muốn nữa rồi?" Lục Vô Cữu hơi cúi đầu.

Liên Kiều cười gượng hai tiếng: "... Cũng không gấp đến vậy."

Dù sao loại cổ này tuy lúc phát tác có hơi khó chịu, nhưng hiện tại cũng chỉ là không khống chế được việc muốn đến gần, hơn nữa thời gian phát tác chỉ có một canh giờ, chỉ cần nhịn một canh giờ, ở trong một căn phòng là được, hoàn toàn không cần nàng phải hy sinh đến mức này.

Hơn nữa, lại còn là với Lục Vô Cữu, bảy ngày bảy đêm.

Không thể nào!

Sẽ c.h.ế. t mất!

Liên Kiều chưa bao giờ e dè như vậy: "Cái đó... Ta thấy dược tu cũng khá lợi hại, hay là cứ đợi giải dược của ông ta đi..."

Nói xong nàng sờ sờ mũi, hơi ngại ngùng.

Trên mặt Lục Vô Cữu hiện rõ vẻ "biết ngay nàng sẽ như vậy".

Liên Kiều vừa đi theo, vừa chữa cháy: "Thái độ gì vậy, nói sớm không được sao, đều tại ngươi lừa ta quá nhiều lần, đương nhiên ta sẽ nghĩ lệch."

Lục Vô Cữu không quay đầu lại.

Liên Kiều nhịn không được bĩu môi: "Làm giá cái gì! Cho dù ta đồng ý thì sao? Ngươi có thể kiên trì được bảy ngày không?"

Lục Vô Cữu rốt cuộc cũng dừng lại. Hắn chậm rãi quay đầu lại, như cười như không: "Ta không được?"

Liên Kiều vừa định phản bác lại, không chú ý trán vừa vặn sượt qua cằm hắn lúc quay đầu lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!