Liên Kiều đón lấy một sợi lông hồ ly rơi xuống giữa không trung, khẽ thở dài: "Nghiệt duyên, thực là nghiệt duyên! Một đoạn tình, hại đến bốn mạng người."
Thế nhưng, lời cuối cùng của hồ yêu có ý gì? Đến cả yêu cũng cảm thấy quái dị, vậy rốt cuộc, thứ đó là gì?
Nàng không ngờ rằng, chẳng bao lâu sau, thứ ấy sẽ tự tìm đến cửa.
Tất nhiên, lúc này Liên Kiều vẫn chưa hay biết, sau khi thu dọn tàn cuộc của Cố Thanh, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam đưa Hà viên ngoại đã ngất xỉu lên xe ngựa, rồi cả hai cũng lên một cỗ xe khác.
Ngoài kia còn một cỗ xe ngựa nữa. Xét đến chuyện Liên Kiều và Lục Vô Cứu xưa nay chẳng hòa hợp, việc quyết định ai ngồi xe ấy lại là một bài toán khó khăn.
Chu Kiến Nam đang do dự có nên gọi thêm một chiếc xe ngựa nữa không thì Liên Kiều ho khan một tiếng: "Không cần phiền phức vậy đâu, ta cùng Lục Vô Cữu còn có việc cần bàn bạc, vừa hay cùng nhau trở về thương lượng."
"Ngươi và điện hạ?" Chu Kiến Nam suýt thì rớt cả cằm, "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?"
Liên Kiều cười cong cả mắt: "Mặt trời thì không mọc đằng Tây, nhưng nếu ngươi còn nói móc mỉa mai, ta không ngại ném ngươi ra phía Tây phơi nắng đâu."
Chu Kiến Nam lập tức ngậm miệng.
Thật đáng sợ, sao lại có nữ nhân nói không hợp liền động thủ thế này!
Lục Vô Cữu nghe bọn họ nói qua nói lại, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: "Lắm mồm."
Liên Kiều hừ một tiếng, bước nhanh theo hắn lên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa bằng gỗ tử đàn này vốn không rộng rãi, Lục Vô Cữu lại có dáng người cao lớn, hắn vừa ngồi xuống, cả khoang xe toàn là chân hắn, Liên Kiều vịn cửa xe, căn bản không có chỗ đặt chân.
Nàng nhíu mày: "Ta ngồi đâu?"
Lục Vô Cữu chống tay lên bệ cửa sổ, gõ gõ ngón tay: "Tùy nàng."
Tuy nói vậy, nhưng tư thế ngồi của hắn lại là hai đầu gối dang rộng, chiếm hết cả chỗ trên đệm mềm, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ giữa hai đầu gối.
Đây mà gọi là tùy ý sao?
Rõ ràng là muốn nàng ngồi vào giữa hai đầu gối của hắn, vừa hay dựa vào lòng hắn, để giảm bớt độc tính của tình cổ chứ gì!
Liên Kiều khẽ hừ một tiếng: "Cáo già gian xảo!"
Nàng nhấc vạt áo Lưu Tiên lên, ngồi xuống quay lưng về phía hắn.
Nhưng nàng hiển nhiên đã đánh giá thấp vóc dáng của mình, hai người ngồi chen chúc quá chật, nàng lầm bầm, đẩy đẩy Lục Vô Cữu: "Này, ngươi có thể lui ra sau một chút không?"
Lục Vô Cữu nhắm mắt không nói.
Liên Kiều bực bội, đành phải xắn tay áo lên, nhích m.ô.n. g chen chúc.
Sau vài lần đẩy qua đẩy lại, Lục Vô Cữu đột nhiên mở mắt ra, giữ lấy vai nàng.
"Nàng còn cựa quậy nữa, sẽ không chỉ là ngồi trên đầu gối ta thôi đâu."
Câu nói này thật kỳ lạ.
Hai chân hắn dài như vậy chiếm hết cả khoang xe, nàng không ngồi trên đầu gối thì còn ngồi chỗ nào nữa?
Liên Kiều ban đầu trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nhíu mày: "Không ngồi đây, chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi muốn ta ngồi lên chân ngươi sao? Có cần phải bắt nạt người ta như vậy không!"
Lục Vô Cữu không ngờ nàng lại nghĩ theo hướng này, nghẹn lời: "Nàng…"
"Ta làm sao?" Liên Kiều hoàn toàn không hiểu ý hắn, ngược lại càng thêm oán trách, "Nói cho rõ ràng, lần này là ngươi phát tác đấy nhé, ta đã nhường nhịn ngươi đủ rồi, ngươi còn làm giá à? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ta sẽ không hạ mình ngồi lên chân ngươi đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!