Trinh nương ôm ngực: "Ta không nhìn rõ, tối qua Hà phủ xảy ra hỏa hoạn, ta rất sợ, sáng nay định đến hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa đến cửa, lại thấy Cố công tử hoảng hốt đẩy cửa vào, ta liền đi theo, lại thấy Cố công tử như bị trúng tà, đột nhiên phát cuồng tự cào cấu da thịt mình.
Hình như chính hắn cũng không khống chế được, nên đã tự c.h.ặ. t t.a. y mình, nhưng vẫn không được, một tay không được thì hắn dùng tay kia cào, thậm chí còn bò lại cào cấu ta, ôm lấy tay ta, xé rách cả áo ngoài của ta, ta thật sự rất sợ, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng Cố Thanh chặn ở cửa sân, ta không dám đến gần, nên trốn vào góc tường, sợ hãi không biết làm thế nào, sau đó, các vị liền đến…"
Giọng Trinh nương đứt quãng, vừa nói vừa run rẩy lấy khăn tay lau mồ hôi.
Chu Kiến Nam nghe mà sởn gai ốc: "Ý cô là hắn thật sự tự m.ó. c t.i. m mình ra?"
Trinh nương rùng mình: "Đúng vậy, giống như trúng tà vậy!"
Liên Kiều cũng sợ, nhưng vẫn có một điều chưa nghĩ thông: "Nếu vậy, tim của hắn đâu? Rõ ràng trong lồng n.g.ự. c trống không."
"Tim? Ta không dám nhìn, có thể có thể…" Trinh nương che miệng, liếc nhìn khóe môi dính m.á. u của Cố Thanh.
Chu Kiến Nam run rẩy: "Chẳng lẽ… là bị hắn ăn mất rồi?"
Hắn thật sự không dám nghĩ.
Liên Kiều ôm trán, e rằng đúng là vậy…
Mọi người có mặt đều im lặng, rồi lại đồng loạt che miệng.
Chu Kiến Nam sợ hãi nói: "Tuy rằng Cố Thanh không phải người tốt, nhưng hồ yêu hết lần này đến lần khác hãm hại hắn, cũng thật là tàn nhẫn độc ác."
"Hồ yêu?" Trinh nương ngạc nhiên: "Con yêu này lại là hồ yêu sao?"
Liên Kiều hơi nheo mắt: "Cô không biết quan hệ giữa Cố Thanh và hồ yêu?"
Trinh nương khó hiểu: "Quan hệ gì?"
Liên Kiều nói: "Cố Thanh từng có một người thê tử, theo hắn nói, chính là hồ yêu."
Trinh nương lắc đầu: "Còn có chuyện này nữa sao? Sao ta biết được, sau khi phu quân chết, nhất thời ta không có chỗ đi, một tháng trước mới chuyển đến trấn này."
Liên Kiều liếc nhìn chân bị thương của nàng ta, nói: "Vậy sao, thôi vậy, cô bị thương cũng không nhẹ, hãy băng bó trước đã."
Nói rồi nàng lấy thuốc trị thương từ túi càn khôn đưa cho Trinh nương.
Trinh nương nói không cần, nhưng Liên Kiều nhất quyết, nàng ta đành phải nhận lấy.
Trong lúc băng bó cho Trinh nương, Liên Kiều lại dùng la bàn thử, nhưng dường như đúng như lời Trinh nương nói, Cố Thanh này là tự phát cuồng, trong sân không tìm thấy bất kỳ manh mối nào khác.
Chu Kiến Nam buồn bực: "Con hồ yêu này đạo hạnh không tầm thường, lại không để lại chút yêu khí nào, như vậy thì dù muốn truy tìm cũng không được."
Lúc này, Yến Vô Song cũng thở hổn hển từ Tây Sơn trở về, nhưng rất tiếc, tin tức nàng ấy mang về cũng là vô dụng.
"Bên cạnh căn nhà mà Cố Thanh nói đúng là có một vùng bị lửa thiêu rụi, có lẽ là bị m.á. u yêu nhiễm vào. Nhưng khi ta dùng la bàn thử thì trong núi đã không còn yêu khí."
Chu Kiến Nam càng thêm phiền muộn: "Ở đây cũng không tìm thấy, trong núi cũng không tìm thấy, sao lại không có chút yêu khí nào? Rõ ràng hôm đó chúng ta truy tìm đến vườn hoa, la bàn vẫn còn phản ứng."
Liên Kiều thở dài: "Đã không còn chút nào, vậy chứng tỏ, nó không còn là yêu nữa rồi."
Yến Vô Song không hiểu lắm: "Ngươi có gì?"
Liên Kiều nói: "Giống như cái c.h.ế. t của Hà tiểu thư vậy, vòng tay hộ thân không hề phản ứng, chứng tỏ – căn bản không phải yêu quái gây ra."
"Ý ngươi là, Cố Thanh cũng không phải bị yêu quái giết, mà là bị người giết? Nhưng hắn tự ăn tim mình, đây chẳng phải là bị yêu thuật khống chế hay sao?"
"Không, ta không nói kẻ g.i.ế. c hắn là người. Mà là, khi g.i.ế. c hắn, nó là người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!