Yến Vô Song mất kiên nhẫn: "Ngươi cái gì mà ngươi, đến cả nói cũng không lưu loát, nếu ta vô dụng như ngươi, đã sớm xấu hổ treo cổ tự tử rồi. Bên kia vừa đúng lúc có cây cổ thụ, bây giờ ngươi đi treo cổ vẫn kịp đấy."
Chu Kiến Nam suýt chút nữa ngất xỉu.
Hắn hít sâu một hơi, quay sang Liên Kiều nói một cách chính nghĩa: "Thà c.h.ế. t chứ không chịu nhục, ta không thể đi cùng nàng ta, tuyệt đối không thể!"
Yến Vô Song khoanh tay cười lạnh: "Nói như ta rất muốn đi cùng ngươi vậy."
Liên Kiều: "..."
May mà, nàng biết cách nắm thóp hai người này.
Vì vậy, Liên Kiều mặt không cảm xúc chỉ trời thề với Yến Vô Song: "Sau khi việc xong xuôi, ta sẽ giúp ngươi viết tất cả các văn thư."
Yến Vô Song lập tức vui vẻ ra mặt, ôm lấy cổ Liên Kiều, suýt chút nữa bóp c.h.ế. t nàng: "Sao không nói sớm, đi đi đi, đi với hắn ta cũng tạm được."
Tiếp theo, Liên Kiều đẩy Yến Vô Song ra, chỉnh lại y phục, rồi quay sang Chu Kiến Nam: "[Lăng Ba Mật Tịch], muốn không?"
Mắt Chu Kiến Nam sáng lên, hắn thèm muốn cuốn sách đạo pháp tuyệt bản này từ lâu rồi, chỉ là... hắn vẫn còn do dự, liếc nhìn nữ nhân thô lỗ kia.
Liên Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Thêm một cuốn [Vô Tướng Tâm Pháp] nữa."
Chu Kiến Nam lúc này mới gật đầu: "Ngươi... ngươi không được nuốt lời đấy, hơn nữa, phải bảo vệ ta an toàn, nếu không người nữ nhân này nhất định sẽ đánh c.h.ế. t ta!"
Liên Kiều: "..."
Nàng vỗ vai Chu Kiến Nam: "Yên tâm, đánh không c.h.ế. t đâu."
Tuy nhiên, gãy tay gãy chân thì không liên quan đến nàng.
Dù sao cũng coi như xong việc! Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Còn lại, chỉ còn Lục Vô Cữu.
Mặc dù hiện tại Liên Kiều rất không muốn đối mặt với hắn, nhưng vẫn rất tò mò hắn sẽ mang theo bao nhiêu người.
Hoàng thất có nhiều tu sĩ cao cấp như vậy, hắn tùy tiện chọn vài người cũng đủ dư sức rồi.
Thế mà, ngày hôm sau, khi đến địa điểm hẹn, Liên Kiều lại chỉ thấy một người và một kiếm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng cũng không còn để ý đến sự xấu hổ của hôm trước nữa, dụi dụi mắt, nhìn trái nhìn phải, nhìn hồi lâu, dưới chân núi cũng không còn ai khác nữa.
Cuối cùng, nàng không nhịn được tiến lên: "Chỉ có mình ngươi thôi sao, không có ai khác à?"
Lục Vô Cữu lạnh nhạt nói: "Người khác? Mang theo làm gì, để vướng víu à?"
Liên Kiều ngây người: "Chuyến đi này nguy hiểm, ít nhất cũng nên mang theo một người giúp đỡ chứ?"
Lục Vô Cữu hơi cụp mắt, cả khuôn mặt đều viết lên bốn chữ "Nàng xem ta có giống người cần giúp đỡ không?"
Liên Kiều nghiến răng: Được, ngươi giỏi!
Xoay chuyển suy nghĩ, hắn không gọi người cũng tốt, dù sao bọn họ cũng không phải thật sự hợp tác với nhau.
Đến lúc đó nếu gom đủ mảnh vỡ, ba người bọn họ đánh một, biết đâu có thể cướp hết mảnh vỡ.
Trong lòng Liên Kiều âm thầm tính toán, rất nhanh liền vui vẻ ra mặt: "Nếu đã vậy, vậy thì xuất phát thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!