Chương 17: (Vô Đề)

Lục Vô Cữu liếc nhìn đường ranh giới không hề có linh lực kia, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc.

Sau đó, hắn không ngồi ghế, cũng không chạm vào giường, khoanh tay dựa vào cột giường, nhắm mắt chờ nửa canh giờ còn lại trôi qua.

Liên Kiều thì kéo màn, cẩn thận kéo ba lớp, rồi nằm sấp bên màn nghe ngóng.

Nhưng ngoài tiếng gió núi thổi qua cành cây xào xạc, không còn tiếng động nào khác. Hơn nữa hơi thở của Lục Vô Cữu rất nhẹ, nhẹ đến mức Liên Kiều dần dần buồn ngủ.

Thức trắng ba ngày liên tiếp, nàng thật sự rất buồn ngủ, vốn định thức đến khi hết nửa canh giờ, không ngờ mí mắt nặng trĩu, vậy mà mơ màng ngủ thiếp đi.

Đợi Liên Kiều mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ.

Nàng vén màn lên, ngồi bật dậy, thấy quần áo trên người vẫn chỉnh tề, không hề xộc xệch, lúc này mới yên tâm.

Nhưng mà, vừa ngẩng đầu lên, nàng sững sờ——

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chỉ thấy chiếc yếm nhỏ tối qua nàng giấu ở đầu giường vậy mà được treo ngay ngắn trên tay vịn ghế!

Trên yếm còn cắm một tờ giấy, nét chữ cứng cáp, giọng điệu kiềm chế.

Nhưng… không khó để đọc ra ý tứ là nhắc nhở nàng lần sau chú ý tư thế ngủ, đừng đá lung tung vào người khác.

Bàn tay Liên Kiều nắm tờ giấy hơi run rẩy, ý này là tối qua lúc nàng ngủ đã đá yếm vào người Lục Vô Cữu?

Không thể nào, sẽ không xấu hổ như vậy chứ!

Nàng tưởng tượng ra hình ảnh Lục Vô Cữu dùng một ngón tay nhấc chiếc yếm của mình lên, lập tức mặt đỏ bừng, lảo đảo, kêu lên một tiếng rồi vùi đầu vào gối.

Bi thảm hơn là, chiếc yếm này nàng đã mặc qua…

Chuyện này và chuyện cởi đồ trước mặt Lục Vô Cữu có gì khác nhau? Liên Kiều che mặt, cảm thấy mình vẫn nên tìm miếng đậu hũ đập đầu c.h.ế. t cho rồi!

Sự kiện yếm nhỏ gián tiếp khiến Liên Kiều cả ngày không dám đối mặt với Lục Vô Cữu.

Vì vậy, khi bàn bạc xem nên dẫn ai đi tìm mảnh vỡ cùng, Liên Kiều ậm ờ quyết định bỏ lại Lục Vô Cữu, tự đi tìm trước.

Để đề phòng những biến động từ yêu giới, chuyện mảnh vỡ Khung Đồng Ấn bị đánh cắp lần này không được công khai ra ngoài.

Vì vậy, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với cha, Liên Kiều cuối cùng đã quyết định chọn hai người.

Một là Yến Vô Song, bạn thân của nàng, một tán tu mới nhập môn chưa được hai năm. Trong thời đại mà các thế gia nắm giữ mọi thứ như hiện nay, người thường có cơ hội tu luyện đã là điều không dễ, huống chi là bái nhập Vô Tướng Tông.

Có thể thấy, Yến Vô Song ắt hẳn có căn cốt phi phàm.

Tuy nhiên, nàng ấy lại có một khuyết điểm chí mạng – nàng ấy không biết chữ, mãi đến bây giờ mới miễn cưỡng đọc được thư.

Cũng chẳng trách, ai bảo trước kia nàng ấy từng làm sơn tặc chứ.

Vì vậy, sau khi bái nhập Vô Tướng Tông, Yến Vô Song đặc biệt khác người

- nàng ấy tu luyện thể thuật.

Cách ăn mặc của nàng ấy cũng rất dễ nhận ra, nếu ngươi thường xuyên đi trên đường, nhìn thấy một thiếu nữ trông thì nho nhã nhưng lại xách hai cây búa lớn, chắc chắn đó chính là Yến Vô Song.

Theo lời nàng ấy nói thì: "Biết c.h.é. m biết g.i.ế. c là được rồi, cần gì học. Bà đây ghét nhất mấy tên thư sinh yếu đuối, lải nhải dài dòng, một đao của bà có thể c.h.é. m c.h.ế. t được hai tên!"

Vậy nên, khi Liên Kiều hỏi nàng ấy có muốn cùng xuống núi hay không, Yến Vô Song vác hai cây búa lớn, lập tức đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!