Liên Kiều từ trước đến nay miệng cứng lòng mềm, người trong sư môn đều biết, cho nên Tạ Minh Nhiên này rõ ràng đang đánh vào tình cảm.
Chỉ tiếc, trong lời nói của hắn có quá nhiều sơ hở.
Liên Kiều hơi nhướng mày: "Ngươi thật sự là nhặt được sao? Cổ trùng này không có khắc chữ, nếu là nhặt được thì sao ngươi biết đây là cổ trùng gì, lại vừa hay hạ lên người Khương Lê mà ngươi vẫn luôn ái mộ?"
Môi Tạ Minh Nhiên mấp máy.
Liên Kiều nheo mắt: "Tạ Minh Nhiên, ngươi đang nói dối, ngươi rõ ràng biết đây là Tình cổ đúng không?"
Tạ Minh Nhiên ôm mặt, vốn dĩ nhát gan nên hắn lập tức ngồi bệt xuống đất: "Cổ trùng này… quả thật là ta trộm."
Quả nhiên là hắn!
Liên Kiều nhân cơ hội truy hỏi: "Nếu đã như vậy, Khung Đồng Ấn ở đâu? Ngươi chỉ cần giao ra, mọi chuyện có thể giảm nhẹ tội."
"Khung Đồng Ấn?" Tạ Minh Nhiên không hiểu gì cả, "Khung Đồng Ấn cũng mất tích sao? Ta chỉ lấy Tình cổ thôi!"
Liên Kiều cũng kinh ngạc: "Khung Đồng Ấn không phải do ngươi trộm?"
Tạ Minh Nhiên vội vàng lắc đầu: "Cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám trộm Khung Đồng Ấn! Hôm đó ta bị Khương sư tỷ phạt quỳ bên ngoài, nửa đêm đột nhiên phát hiện Tàng Kinh Các có động tĩnh nên đến xem, ai ngờ lại đụng phải một bóng người đi ra…
Những người trực đêm đều đuổi theo người đó, cửa sau mở ra một lúc, ta muốn xem thử, vừa vào cửa liền thấy cái giá bày Tình cổ, nhất thời nảy lòng tham, sau đó các sư huynh trực đêm quay lại, trong lúc hoảng loạn ta trốn lên cái giá bên ngoài. Sau đó ta nhân lúc các sư huynh đóng cửa bàn bạc mà lẻn ra ngoài, nào ngờ tối qua vừa hạ cổ trùng, lại phát hiện cổ trùng này rõ ràng không phải Tình cổ, mà là một loại cổ trùng khiến người ta vô cớ ngứa ngáy…"
Tạ Minh Nhiên nói đến đây liền toát mồ hôi.
Liên Kiều rốt cuộc cũng biết là chỗ nào không đúng, nàng thận trọng hỏi: "Lúc ngươi trốn trên giá bên ngoài, có phải làm rơi cổ trùng mà ngươi trộm được không?"
Tạ Minh Nhiên vẻ mặt kinh ngạc: "Sao tỷ biết được?"
Liên Kiều thầm trợn trắng mắt, thì ra hai cổ trùng này bị lấy nhầm vào lúc này.
Nàng không chỉ biết, mà còn bị hắn hại chết!
Lúc này, Liên Kiều thật sự muốn g.i.ế. c hắn cho rồi.
Tuy nhiên, nàng cũng coi như đã hiểu rõ, những gì Tạ Minh Nhiên nói hẳn là sự thật.
Với bản lĩnh của hắn cũng không giống như có thể phá được mười tám tầng cấm chế của Tàng bảo các, người này nhiều nhất cũng chỉ là thừa nước đục thả câu.
Khó trách, Khung Đồng Ấn và Tình cổ hoàn toàn là hai thứ không liên quan, trước đây nàng luôn hỏi sao người này lại đồng thời trộm hai thứ này cơ chứ.
Nếu… những thứ này vốn dĩ là do hai người trộm, vậy thì có thể giải thích được rồi!
Nàng nhìn sang Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu truy hỏi Tạ Minh Nhiên: "Ngươi có nhìn rõ người đó trông như thế nào, có đặc điểm gì không?"
So với Khung Đồng Ấn, Tình cổ thật sự chỉ là chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn.
Tạ Minh Nhiên đương nhiên biết gì nói nấy, hắn cẩn thận nhớ lại, hồi lâu, mới nghĩ ra chút ít: "Ta nhớ rồi! Hình như người đó… "
Lời còn chưa dứt, đột nhiên, một mũi tên xuyên mây xẹt qua từ xa, trong nháy mắt xuyên qua cổ họng.
Mọi thứ kết thúc đột ngột.
Tạ Minh Nhiên ôm cổ họng, từ từ cúi đầu, vẻ mặt khó tin, lại ngẩng đầu nhìn Liên Kiều, dường như còn rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng vừa mở miệng, thứ trào ra không phải là tiếng nói, mà là m.á. u tươi đầy miệng.
"Tạ Minh Nhiên!" Liên Kiều vội vàng lao tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!