Chương 10: (Vô Đề)

Lục Vô Cữu không quay đầu lại: "Chỉ hỏi xem có ai tìm thuốc trị ngứa thôi."

Ý tứ chính là, nếu thật sự lấy nhầm, người này chắc chắn sẽ hạ nhầm cổ, nói cách khác lúc này có thể có một người khác trúng cổ ngứa.

Liên Kiều cũng nghĩ như vậy, bám sát theo.

Ai ngờ ngay lúc này, từ hướng Dược Vương Cốc đột nhiên truyền đến một giọng nói, gọi nàng lại.

"Này, Liên Kiều, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Cách đó không xa, một thiếu nữ mặc váy lụa đỏ rực đang hùng hổ sải bước tới.

Người đến là Khương Lê, đại tiểu thư của Cối Kê Khương Thị, một trong tứ đại gia tộc tu chân giới, cũng là một trong những kẻ thù không đội trời chung của Liên Kiều.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Một đêm bị hai kẻ thù không đội trời chung bám riết, hôm nay đúng là xui xẻo.

Liên Kiều khó hiểu: "Ngươi lại làm sao nữa, ai chọc giận ngươi rồi?"

"Ngươi nói xem!" Khương Lê nghiến răng nghiến lợi, vừa trừng mắt nhìn nàng, vừa rút kiếm ra, bộ dáng như muốn tìm nàng tính sổ.

Chỉ là, bàn tay cầm kiếm kia, hơi run rẩy.

Cả người, thỉnh thoảng lại lắc trái lắc phải, giống như đang bị co giật.

Nhưng vị đại tiểu thư này không phải là người rất coi trọng dung mạo sao?

Nghe nói nàng ta hà khắc đến mức quần áo thay giặt hàng ngày chỉ cần có một nếp nhăn thì nha hoàn hầu hạ đều bị đánh đòn.

Liên Kiều: "... Ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi à?"

Khương Lê chỉ vào mũi nàng: "Ngươi còn giả vờ cái gì?"

Liên Kiều càng thêm hoang mang: "Ta giả vờ cái gì, ngươi nói cho rõ ràng đi!"

Khương Lê tức giận đến mức không thể nói nên lời: "Đừng giả vờ vô tội, cả đêm không tìm thấy ngươi, không phải ngươi làm thì ngươi chột dạ cái gì?"

Liên Kiều: "Ta làm cái gì rồi? Ngươi nói cho rõ ràng."

Khương Lê không ngừng gãi trái gãi phải, mãi đến khi nàng ta đến gần, Liên Kiều mới phát hiện trên mặt nàng ta nổi rất nhiều nốt đỏ, tóc tai cũng bị cào rối tung lên.

Khuôn mặt vốn dĩ chỉ có trắng trẻo nay bị những nốt đỏ che phủ, trông giống như một quả dại chưa chín.

Tuy nhiên, những nốt mẩn đó, động tác đó, sao lại kỳ lạ như vậy?

Liên Kiều đột nhiên nảy ra một suy đoán: "Ngươi chẳng lẽ trúng cổ ngứa rồi sao?"

Khương Lê lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Quả nhiên là ngươi làm, mau đưa giải dược cho ta!"

Liên Kiều ngớ người ra.

Thật sự bị Lục Vô Cữu đoán trúng rồi, quả nhiên lấy nhầm, bọn họ trúng Tình Cổ, còn một người khác trúng cổ ngứa!

Nhưng, nàng thật sự không ngờ người đó lại là Khương Lê.

Lúc này, Khương Lê nhìn theo ánh mắt, mới phát hiện trong bóng râm bên cạnh còn có một người, hơn nữa, người kia dường như là Lục Vô Cữu, lập tức cả người hóa đá tại chỗ.

Nàng ta luống cuống vuốt tóc, giọng nói dịu dàng hẳn đi: "Điện hạ, ngài cũng ở đây sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!