An Văn nhớ sau khi kết bạn với Cố Tranh, An Quốc Khánh đã gửi cho cô thông tin của Cố Tranh nhưng lúc đó cô một chút cũng không muốn xem.
Cô mở hộp thư tìm email đó.
Thông tin khá đầy đủ.
Chiều cao cân nặng, sinh nhật và các thông tin cơ bản lẻ tẻ khác đều có.
An Văn lẩm bẩm: "Mười bốn tháng hai, sinh nhật vào ngày Valentine à…"
Còn có cả ảnh.
Ảnh chụp từ xa, trong đám đông là dáng người thẳng tắp nổi bật giữa mọi người.
Ảnh chụp gần, vẻ ngoài thanh thoát và khí chất nho nhã hòa hợp với nhau.
Còn có một tấm ảnh cũ mang dấu ấn thời gian.
Trong ảnh Cố Tranh khoảng hơn mười tuổi, mặc áo polo tay ngắn, cổ đeo huy chương tròn, tay phải cầm huy chương giơ lên lịch sự mỉm cười với ống kính.
Khi đó anh đã đeo kính, trông như một học sinh xuất sắc.
Biết nói sao đây?
Từ nhỏ nhìn Cố Tranh đã là kiểu trẻ con ngoan ngoãn đến mức người lớn không cần phải lo lắng gì, thậm chí chưa từng có giai đoạn nổi loạn.
An Văn tiếp tục xem thông tin.
Cố Tranh từng học tại lớp thiếu niên trường YC ở Bắc Đô, mười ba tuổi vào học tại trường công lập LS ở nước Y, mười lăm tuổi thi đỗ đại học JQ, học liên thông thạc sĩ, mười tám tuổi tốt nghiệp thạc sĩ.
Sau khi tốt nghiệp, anh về nước vào tập đoàn Bách Gia làm OD (Giám đốc Vận hành), một năm sau chuyển sang làm CIO (Giám đốc Thông tin) của tập đoàn Bách Gia, hai năm sau được điều xuống làm CEO (Giám đốc Điều hành) một công ty con của tập đoàn Bách Gia đang đối mặt với phá sản thanh lý.
Trong ba năm tại vị, anh đã thành công vận hành công ty con đó trở thành một ngôi sao không thể bỏ qua trong tập đoàn.
Sau đó, Cố Tranh trở về tập đoàn Bách Gia làm CFO (Giám đốc Tài chính), gần đây, CEO trước đây của tập đoàn Bách Gia, cũng chính là ba của Cố Tranh tuyên bố nghỉ hưu, Cố Tranh đương nhiên lên thay, trở thành Tổng Giám đốc điều hành trẻ tuổi nhất trong lịch sử tập đoàn Bách Gia…
Máy tính xách tay đóng lại, miệng An Văn vẫn còn hình chữ "O".
Không trách được ba mẹ cứ khăng khăng muốn cô với Cố Tranh ở bên nhau mà chẳng nói lý lẽ gì.
Nhìn vào lý lịch của Cố Tranh, việc cô chê bai thật sự là không biết nhìn người.
An Văn chống khuỷu tay lên bàn học, gác khuôn mặt nhỏ lên nghiêm túc suy nghĩ.
Nói là chỉ gặp một lần tối qua rồi nổi cơn hormone một chút, chắc chắn không phải là đã thích nhiều.
Nhưng anh ta khiến người ta… muốn tìm hiểu thêm.
Hơn nữa anh ta chẳng phải rất có hứng thú với cô sao?
An Văn cảm thấy thật sự có thể cho anh ta một cơ hội, để xem sao.
Dù sao cứ thử xem, cũng chẳng mất mát gì.
Nhưng ngay sau đó An Văn chợt nghĩ ra điều gì đó, đột ngột ngồi thẳng dậy mở điện thoại.
Cô lật xem lịch sử trò chuyện của hai người.
Đặc biệt là khi lật đến tấm ảnh selfie làm màu kia…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!