Ngay lúc này An Văn vô cùng nhớ An Tế.
Cô hận không thể để anh lập tức xuất hiện ngay trước mắt.
Cố Tranh nhìn ra sự lúng túng của An Văn. Một cô gái trẻ chưa trải qua nhiều chuyện, cảm thấy xấu hổ và không thoải mái lúc này cũng là điều bình thường.
Cố Tranh đứng dậy: "An Văn, tôi ra ngoài chờ anh trai em, nếu cần gì thì ấn chuông gọi y tá."
Giọng cô vẫn nghèn nghẹn trong mền: "Ừm."
Trước khi quay người, ánh mắt Cố Tranh lướt qua chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối, nửa chiếc điện thoại bị che bởi mái tóc đen. Anh bổ sung: "Điện thoại của em ở bên phải gối, có gì cần cũng có thể gọi cho tôi, tôi ở ngay bên ngoài."
An Văn tất nhiên hiểu lời "gọi điện" mà Cố Tranh nói chính là cuộc gọi thoại trên WeChat.
Nhưng cô loay hoay dùng tay phải mò lấy chiếc điện thoại rồi đưa về phía hướng phát ra giọng của Cố Tranh, giọng vẫn nghèn nghẹn: "Tôi không có số anh."
Chưa đầy hai giây chiếc điện thoại trong tay cô đã bị lấy đi. Ngón tay cô chạm vào một chút lập tức rụt tay về mền, đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau.
Trong mền tối om, bên ngoài lại không có bất kỳ tiếng động nào.
Cho đến khi tiếng bước chân vang lên cô mới nghe Cố Tranh nói: "Điện thoại tôi để lại bên cạnh gối của em."
Sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Chờ thêm vài giây An Văn mới kéo mền xuống.
Cô thở nhẹ, gò má đỏ ửng.
An Văn với tay phải lấy điện thoại mở danh bạ, lướt vài lần thì thấy số của Cố Tranh.
Nhìn màn hình vài giây, cô đổi giao diện để gọi cho An Tế.
Bên kia điện thoại im lặng tuyệt đối, giọng nói của An Tế không hề có vẻ gì là hoảng loạn: "Alo."
An Văn trách móc: "Anh đến đâu rồi? Anh có quan tâm đến sống chết của em không?"
"Cố Tranh gọi nói em không sao." An Tế hờ hững, "Anh đang ở bãi đỗ xe bệnh viện, chẳng phải là để nhường không gian cho hai người sao?"
An Văn gắt: "Mau lên đây ngay!"
An Tế trêu: "Em xem em còn đầy sức như thế."
An Văn định to tiếng nhưng lại khựng lại.
Hai anh em lớn lên cùng nhau, An Tế có thể "hạ gục" An Văn, thì An Văn cũng có thể làm khó được An Tế.
Cô hít mũi, giọng nghẹn ngào: "Anh ơi, em không khỏe lắm."
Bên kia lập tức có động tĩnh: "Anh lên ngay đây."
Chưa đầy vài phút, An Văn đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng gần cùng với giọng nói của An Tế và Cố Tranh.
Khi cửa mở An Văn đã nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân trông thật bình yên.
An Tế bước tới, cúi người gọi: "Điềm Điềm?"
Người trên giường không có phản ứng.
An Tế dùng mu bàn tay chạm vào trán An Văn, tự nói: "Không sốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!