Khi nói ra sự thật này, An Văn cũng thấy khó xử.
Nhưng lúc này, cô cảm thấy điều quan trọng nhất là phải giải thích cho hành động thất lễ của mình ban nãy.
Cô yếu ớt nói: "Là do thuốc, tôi mới… mới có những hành động đó với anh. Hy vọng anh hiểu, đừng lại gần tôi nữa, nếu không tôi… tôi…"
"Dừng xe sát lề!" Một giọng nữ bất ngờ cắt ngang lời tự sự của An Văn.
An Văn sững sờ trong hai giây, trong đầu thắc mắc: Sao lại có người khác?
Cô cẩn thận kéo phần ve áo vest xuống, để lộ đôi mắt hạnh nhân tròn xoe.
Từ góc nhìn của cô, có thể thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú của người phụ nữ ngồi hàng ghế trước.
Người phụ nữ lại lên tiếng: "Cố tổng, tôi ngồi ghế sau để chăm sóc cô An nhé."
"Không cần." Cố Tranh từ chối.
Anh quay đầu nhìn An Văn.
Cô khẽ chớp mi hai lần rồi không nói lời nào, rụt mình sâu hơn vào trong chiếc áo vest.
Hiện tại chỉ còn đôi chân nhỏ được bao bọc bởi tất đen lộ ra bên ngoài.
Lương Thảo thu lại ánh mắt, ngồi thẳng dậy.
Câu "Dừng xe sát lề" vừa rồi là lần đầu tiên trong suốt bảy năm làm trợ lý cho Cố Tranh, cô tự ý ra lệnh như vậy.
Kết quả thì…
Thực ra không cần nghĩ nhiều, khi câu "không cần" của Cố Tranh còn chưa thoát khỏi miệng, chiếc xe đã không hề có dấu hiệu giảm tốc. Điều này đủ để giải thích mọi chuyện.
Mệnh lệnh của cô chỉ khi được anh truyền đạt lại mới thực sự là mệnh lệnh.
Đó là một khoảng cách không thể vượt qua giữa địa vị và thân phận.
Cô cảm thấy bản thân mình tối nay thật nực cười.
Không chỉ Lương Thảo cảm thấy mình nực cười mà cả An Văn cũng vậy.
Ngay khi nhận ra trong xe còn có người khác, An Văn xấu hổ đến mức quên cả cảm giác nóng trong lòng, cũng chẳng còn thấy ngứa ngáy trên người nữa.
Đặc biệt là hai câu giải thích ban nãy:
— "Tôi sắp không chịu nổi nữa."
— "Tôi không kiểm soát được mình."
Cô nghĩ gì, không chịu nổi điều gì, và không kiểm soát được điều gì, tất cả đều không cần nói ra cũng hiểu.
May mắn là do bị uống phải loại thuốc không đứng đắn kia, cũng coi như chẳng thể tự làm chủ được mình.
An Văn thu mình lại giả vờ như không tồn tại, thậm chí còn lẩm nhẩm đọc kinh Phật trong lòng. Đây là những câu cô học được lẻ tẻ từ bà ngoại khi còn nhỏ.
Bà từng nói rằng tụng kinh có thể giúp tâm an ổn.
Nhưng có lẽ cô đã quá "an ổn", an đến mức ngủ thiếp đi, hoặc không phải ngủ mà là lại ngất đi.
Trong trạng thái mơ hồ có rất nhiều âm thanh vang lên. Khi An Văn tỉnh táo hoàn toàn, cô đã ở trong bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!