Chương 50: Cởi áo ra mà nhìn cũng là điều đương nhiên

Anh đang gọi điện thoại!

Cô đang tỏ tình!

Và đã bị nghe hết rồi!

Trong lòng An Văn gào thét dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào lồng ngực của Cố Tranh.

Cô nghe anh nói xong cuộc điện thoại, rất yên lặng, rất ngoan ngoãn. Đoạn chen ngang nhỏ này cắt đứt cảm xúc trào dâng của cô, chỉ còn lại sự xấu hổ.

Cố Tranh đợi đầu dây bên kia gác máy mới cúi mắt nhìn An Văn.

Không thấy được khuôn mặt cô, vì cô đang trốn, chỉ thấy bộ đồ kỳ lạ mà cô đang mặc.

Bộ đồ làm từ chất liệu rất thoải mái, phần cổ tay và cổ chân có viền bèo nhún, khắp người đều là hình dâu tây.

Dù là áo dài tay quần dài, nhưng trong thời tiết như thế này, vẫn khá mỏng.

Hoặc cũng có thể là vì cô ôm lấy anh, cả người vùi vào lòng anh, nên trông có vẻ mỏng manh hơn.

Cố Tranh nhíu mày, cởi áo khoác ngoài, định khoác lên người An Văn, nhưng An Văn ôm anh không chịu buông.

Cố Tranh hạ giọng, nói: "An Văn, mặc áo vào, cẩn thận cảm lạnh."

Người trong lòng lại như vứt bỏ hết mọi thứ, buông xuôi: "Cảm lạnh chết đi cho rồi."

Cố Tranh bất lực, khoác áo lên lưng An Văn, quấn chặt cô lại: "Người trong điện thoại là ông ngoại của anh, ông nói em rất hoạt bát, ông rất thích em."

Câu nói này không an ủi được An Văn, cô vẫn không ngẩng mặt lên: "Mất mặt quá."

"Không hề mất mặt." Cố Tranh hơi cúi đầu xuống bên tai An Văn, anh đoán cô vừa mới tắm xong, trên người có mùi hương ngọt ngào của trái cây. Anh khẽ hít một hơi, "Ông ngoại anh mời em đến đảo chơi."

"Đảo ư?" An Văn ậm ừ, "Ba mẹ anh còn chưa gặp, giờ lại phải đến đảo gặp ông ngoại anh sao?"

Cố Tranh cười, lồng ngực khẽ rung: "Tất nhiên là đợi khi nào em có thời gian rồi đi, không phải bây giờ."

"Ồ."

"An Văn." Ngón tay anh chạm vào dái tai cô, giọng nói chậm rãi, như có ý ngầm: "Em chắc chắn muốn đứng mãi ở đây sao?"

Cô im lặng.

"Anh còn thấy hơi lạnh rồi." Cố Tranh nói.

An Văn ngẩn người, lập tức buông tay.

Lúc này Cố Tranh mới nhìn rõ An Văn.

Trên đầu cô đeo chiếc băng đô cùng bộ với quần áo, tóc được búi hết lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn đầy.

Không trang điểm.

Nhìn trẻ con hơn rất nhiều so với bình thường.

An Văn định trả áo khoác cho Cố Tranh.

Cố Tranh nắm lấy cổ tay cô, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: "Trêu em thôi."

Trêu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!