An Văn nghiêng đầu nhìn về phía bóng đen.
Một chàng trai cao ráo, tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao, trông giống hệt nam chính điển trai trong một bộ phim phương Tây mà cô từng xem.
Chàng trai đứng nghiêng người, khuỷu tay chống lên quầy bar, nở nụ cười đầy phong lưu và quyến rũ: "Cô gái, cô uống nhầm rượu của tôi rồi."
Rượu?
An Văn nhìn ly rồi lại nhìn người đối diện, đoán rằng có lẽ mình đã vô ý cầm nhầm ly.
Cô hơi nghiêng người kéo giãn khoảng cách rồi xin lỗi: "Xin lỗi anh."
Chàng trai thật ra không hề để tâm: "Tôi có cơ hội làm quen với cô không?"
An Văn nhún vai, gọi phục vụ mang đến một ly rượu mới sau đó thanh toán tiền rồi mỉm cười nhẹ nhàng: "Xin lỗi, bạn tôi đang đợi tôi."
An Văn không thích tình cờ gặp gỡ kiểu này, mà phong cách của người đàn ông đó cũng không phải gu của cô. Cô cầm lấy điện thoại quay trở lại phòng.
Lúc này mọi người đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
An Văn quàng khăn, xách túi cùng đi ra với mọi người.
Cả nhóm đứng trước cửa quán pub lần lượt bắt taxi rời đi.
An Văn không cùng đường với họ nên cô đi xe riêng. Cũng lúc đó, cô vỗ tay vào túi áo rồi mở túi xách để tìm.
Điện thoại đâu?
Rõ ràng lúc nãy cô còn nói chuyện với An Tế qua điện thoại.
An Văn nhanh chóng nhớ lại, đoán rằng có lẽ trong lúc quàng khăn cô đã để quên trên ghế sofa trong phòng.
Sau khi chào tạm biệt các bạn, An Văn quay lại quán pub để tìm điện thoại.
Trong sảnh pub vẫn là tiếng nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn dịu dàng nhưng không còn mang lại cảm giác bình yên như trước mà khiến người ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, đặc biệt là những bức tượng xung quanh dường như đang khẽ lay động.
An Văn cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu nhanh chóng bước về phía phòng.
Phòng đang được dọn dẹp bởi một nam một nữ là nhân viên phục vụ.
Sau khi hỏi thăm, quả nhiên điện thoại của cô bị để quên ở đây nhưng đã được giao cho bộ phận liên quan của quán pub giữ.
Nhân viên phục vụ bảo An Văn ngồi chờ một chút, họ sẽ đi lấy.
An Văn cảm ơn sau đó ngồi xuống chờ đợi.
Ngột ngạt.
Nóng.
Cảm giác như không thể thở nổi.
An Văn tháo khăn quàng cổ ra hy vọng giảm bớt sự khó chịu.
Không lâu sau, một nữ nhân viên lớn tuổi hơn mang điện thoại trả lại cho An Văn và theo đúng quy trình, yêu cầu cô ký nhận.
An Văn cầm lấy chiếc bút bi mảnh, vừa định ký thì tay không kiểm soát được mà run rẩy.
Cô nhắm mắt lại, từ lúc nãy đã cảm thấy không ổn, đây không phải là ảo giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!