Chương 45: Dỗ em đi!

Quả nhiên, sự dịu dàng là chiêu thức khắc chế cơn giận.

Nhưng lúc này để An Văn nói, cô lại phát hiện mình không biết nói gì.

Cả buổi sáng cô chỉ lo thủ tục nhận việc, chưa tiếp xúc được gì với công việc.

Việc đơn giản như vậy, cô miêu tả sao cho thành ra phức tạp cũng không hợp lý.

Thậm chí còn làm cô trông như bất tài.

Cô cảm thấy như nuốt phải hoàng liên.

(Hoàng liên là tên gọi của một loại dược liệu quý trong y học cổ truyền, thường được dùng để chữa nhiều loại bệnh, Hoàng Liên có vị đắng rất mạnh)

An Văn nuốt thức ăn trong miệng, đổi chủ đề: "Chỉ là tối qua em mơ thấy anh định treo em lên, nên hôm nay em không muốn nói chuyện với anh."

Trong nhà ăn ồn ào, đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc.

An Văn cắn đũa.

Cô nghĩ chắc Cố Tranh sẽ nghĩ cô điên mất, vì một giấc mơ hoang đường mà gây sự với anh.

Nhưng không phải vậy.

Cố Tranh dừng vài giây, giọng anh vẫn kiên nhẫn: "Anh nhớ ngày đầu tiên đến chi nhánh, trong nhà máy xảy ra đình công, nói tập đoàn làm hình thức, dì ở trong nhà ăn trong nhà máy còn ném bắp cải vào người anh."

An Văn sững người, trong đầu hiện lên cảnh tượng đó, bất giác nói: "Hả?"

Cố Tranh cười nhẹ, giọng anh êm ái.

An Văn tò mò, truy hỏi: "Rồi sau đó thì sao?"

Cố Tranh: "Sau đó anh cúi chào họ, nói từ hôm nay nhà máy sẽ do anh tiếp quản, mong mọi người giúp đỡ."

An Văn ngây người.

Cố Tranh nói tiếp: "An Văn, trước mặt là vấn đề gì thì giải quyết vấn đề đó, đừng vội, từ từ học, từ từ làm."

An Văn im lặng một lúc lâu, che miệng, giọng nghẹn ngào: "Cố Tranh, em nhớ anh quá."

Cuộc gọi này thật sự đã xoa dịu An Văn.

Dù sao, một tổng giám đốc như Cố Tranh trước đây còn bị người ta ném bắp cải thì cô bị lơ là hay bị nhìn bằng ánh mắt coi thường có gì đáng kể?

Nghĩ đến cảnh Cố Tranh bị ném bắp cải, An Văn bật cười.

An Văn lại có tinh thần.

Buổi chiều, cô áp dụng một số chiêu học được trên mạng, mua cà phê mời đồng nghiệp trong nhóm.

Cô nhờ họ giúp đỡ và nhiệt tình bày tỏ sẵn sàng chia sẻ công việc.

An Văn cảm thấy sự nhiệt tình của mình đã có tác dụng.

Buổi chiều cô không còn ngồi chơi xơi nước nữa mà giúp đối chiếu dữ liệu, chỉnh sửa bảng biểu, sao chép tài liệu và chuyển giao giấy tờ giữa các bộ phận.

Những công việc vặt vãnh này An Văn làm rất trôi chảy.

Sáng hôm sau An Văn chỉnh lại thời gian thức dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!