Chương 43: Đường tắc

Ba ngày sau, An Văn đến Bắc Đô.

Trong thời gian chờ đợi, cô đã ghé nhà dượng, bí mật đưa tác phẩm thiết kế tốt nghiệp của Đinh Dao cho dì.

Cô cũng hẹn ăn một bữa với nhóm bạn cũ ở Thượng Hải và đi làm bộ móng tay mới.

Ngày đến Bắc Đô cô không gặp được Cố Tranh vì anh đang ở Lạc Thành.

Người đến sân bay đón cô là Kim Mậu, trợ lý sinh hoạt mới được Cố Tranh tuyển.

Trước đây, cô đã nhắn vài tin qua lại với anh ta trên WeChat, nhưng gặp ngoài đời thì thấy anh ta hoạt bát và nói chuyện cởi mở hơn nhiều.

Thấy tinh thần cô tốt, Kim Mậu chủ động bắt chuyện trên xe, kể về lịch trình gần đây của Cố Tranh.

Anh ta nói, mặc dù Cố tổng rất bận rộn, nhưng vẫn luôn nhớ đến "cô An." Sau đó, anh còn tỉ mỉ báo lại lịch trình của Cố Tranh mấy ngày nay.

An Văn thu được một thông tin quan trọng: Cố Tranh phải hai ngày nữa mới về Bắc Đô.

Cô thở dài trong lòng.

Thật là…

Nếu biết hôm chia tay ở Thượng Hải là lâu thế này mới gặp lại, cô đã không chỉ thơm má anh một cái rồi tạm biệt.

Bây giờ, đành phải trêu đùa anh từ xa vậy.

Cô mở điện thoại, chọn một sticker phù hợp với tâm trạng.

An Văn: [[Cọ cọ. gif]]

Bên kia không trả lời ngay, chắc anh đang bận.

Không lâu sau, xe dừng trước tòa nhà nơi An Văn sẽ ở.

Ngón tay cô vừa chạm vào cửa xe, Kim Mậu đã nhanh chóng ra ngoài mở cửa cho cô, động tác vô cùng mau lẹ.

Kim Mậu lại mở cốp xe, xách một chiếc vali nhỏ ra: "Cô An, để tôi giúp cô mang hành lý lên."

An Văn chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, đưa tay nhận lấy: "Không cần đâu, tôi tự làm được. Anh cứ đi làm việc của anh đi!"

Kim Mậu đi theo sau cô: "Cô An, công việc của tôi là phục vụ cô mà."

An Văn quay lại, gật đầu hờ hững: "Tôi có việc gì sẽ liên lạc với anh. Chỉ cần chờ tôi tìm anh thôi!"

Cô nói vậy, Kim Mậu cũng không tiện tiếp tục đi theo.

"À, đúng rồi, cô An!" Kim Mậu vội gọi cô lại, "Sáng mai 9 giờ cô phải đến công ty báo cáo, tôi sẽ gọi tài xế Lý đến đón cô."

Kim Mậu chỉ về phía sau: "Là xe có biển số này, tài xế họ Lý."

An Văn nhíu mày, không vui lắm: "Tôi đến để đi làm, không phải để thị sát. Các anh làm gì mà…"

Ánh mắt cô thoáng qua, trong đầu hiện lên lời trêu chọc của An Tế.

— "Công việc này chẳng phải bao ăn bao ở, đến nơi chỉ ngồi uống trà sao?"

— "Đi làm bình thường? Anh cá là tối đa một tuần em sẽ nhanh chóng quay về Thượng Hải."

An Văn thở dài, đưa ngón tay thon dài chỉ vào Kim Mậu, giọng dạy bảo: "Vị trí của anh là trợ lý, vậy anh phải hiểu nhu cầu của người anh phục vụ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!