Chương 4: Làm màu

Vì lời mời đột ngột của Cố Tranh, An Văn nhớ đến anh trai An Tế mà cô đã bỏ quên mấy ngày nay.

Bây giờ trong nước chưa đến 6 giờ, An Tế chắc đang ngủ.

Nhưng An Văn không quan tâm, trực tiếp gọi điện qua.

Điện thoại reng một hồi mới được nghe.

An Tế bị đánh thức, giọng khàn khàn, giọng điệu khó chịu: "Làm gì đấy?"

An Văn không hề sợ hãi, giọng điệu còn khó chịu hơn: "Anh kể chuyện của em cho Cố Tranh, còn hỏi em làm gì!"

Tính sổ muộn màng.

"…" Im lặng.

An Văn nâng cao giọng: "Anh!"

An Tế lại lên tiếng, giọng rõ ràng hơn nhiều, thái độ cũng tốt hơn nhiều, giải thích: "Cố Tranh đến Thượng Hải, ba bảo anh làm chủ nhà tiếp đãi nên anh tiện mồm nói chuyện của em. Em không phải nói với anh là em đang phiền lòng sao? Nên anh bảo anh ta có thời gian thì chỉ bảo em."

Nói rồi, An Tế cười: "Sao? Anh ta thật sự chỉ bảo em à? Vậy việc phiền lòng của em giải quyết được chưa?"

Còn cười được!

An Văn càng tức: "Cố Tranh già như vậy! Mọi người đều đẩy em xuống hố lửa, ba mẹ như vậy, anh cũng như vậy! Em có phải là con rơi không? Em phải đi xét nghiệm máu!"

"Em cứ đi xét! Cứ đi xét! Người thấy kim tiêm là tè ra quần mà còn dám lớn lối!"

"!!!" An Văn có không ít chuyện xấu hổ hồi nhỏ, lúc này bị An Tế đánh chí mạng, cô nổi điên, "Anh có phiền không hả?!"

An Tế cười một tiếng, quay lại chủ đề: "Hố lửa gì? Cố Tranh là Tổng Giám đốc điều hành tập đoàn Bách Gia đấy, người khác muốn cũng không được. Em mà thật sự là con rơi thì làm gì tới lượt của em? Em phải biết, nếu em và anh ta có kết quả thì chúng ta…"

An Tế dừng lại vài giây, châm một điếu thuốc, hít một hơi, híp mắt cười nói: "Già gì chứ? Đàn ông lớn tuổi một chút biết yêu chiều người ta, biết không?"

"Không biết!"

"Hừ!" An Tế cười sủng nịnh một tiếng, chế giễu, "Em xem tính khí này của em, anh thương tiếc dùm Cố Tranh luôn."

"Tính khí em sao? Chẳng lẽ em không xứng với anh ta?"

"Đúng vậy đấy."

An Văn cảm thấy An Tế cố ý chọc tức mình, không phục hét lên: "Không xứng? Cố Tranh là ai chứ? Thần tiên à?"

An Tế lười tranh cãi, đổi chủ đề: "Em nghỉ hôm nào? Anh đến đón em."

"Không cần anh đón!" An Văn tức giận cúp điện thoại.

Phản rồi!

Cả nhà đều phản rồi!!

An Văn ở nước ngoài không thể đối đầu trực tiếp với họ, hơn nữa trong tay họ còn có "con tin".

Nhưng An Văn đã bắt đầu lên kế hoạch gây náo loạn khi về nước.

Dạo gần đây An Văn thật sự rất bận, ví dụ như nhiệm vụ mới Hà Vĩ Giai phân công cho cô: nghiên cứu bổ sung.

Vì việc này An Văn đã liên hệ với nhiều doanh nghiệp liên quan để xin phỏng vấn nhưng đều lần lượt bị từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!