An Văn cảm thấy chắc chắn mình đã bị một loại virus không rõ tên tấn công não bộ, nếu không thì là phong thủy bệnh viện này không tốt, cô bị ma quỷ vô hình làm mê muội tâm trí mới đầu óc u mê mà hôn Cố Tranh.
Khi nhận ra mình đã làm chuyện hoang đường như vậy, cô lập tức rút lui.
Làm bộ muốn chui vào mền.
Nhưng Cố Tranh không cho An Văn cơ hội, phản ứng nhanh hơn cô.
Bàn tay nóng bỏng ấn vào eo cô, dùng một sức mạnh mà cô không thể chống cự kéo về, cả người cô ngã vào lòng anh.
Sự bá đạo đột ngột.
Cô thở dốc, nhìn anh, môi nhỏ hé mở vô thố và hoảng hốt, hàng mi run rẩy dữ dội.
Ánh mắt anh lướt trên mặt cô, đôi mắt sắc bén.
Sự đối đầu này đối với An Văn mà nói, giống như sự hành hình đầy xấu hổ, mỗi nhát dao đều cắt vào tim cô.
Nhưng cô không có chút không gian để biện minh, cô thực sự đã phạm tội, bây giờ thuộc về trường hợp tang chứng vật chứng đầy đủ.
Đuôi mắt Cố Tranh khẽ nhếch lên, như thể gạt đi vẻ sắc bén trong đáy mắt, anh đưa tay còn lại đặt lên gáy An Văn, nhẹ nhàng ấn lại gần.
Trán áp vào nhau, rất tình tứ.
Trái tim An Văn vốn đang đứng yên giờ như được tiêm một mũi thuốc trợ tim, đột ngột đập mạnh.
Cô sợ nó nhảy ra khỏi miệng, vội vàng mím môi.
Khi Cố Tranh nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào mặt: "Không sốt."
Sau đó, bàn tay đặt trên gáy cô trượt dọc theo vành tai, dịu dàng nâng mặt cô lên, nhìn cô chăm chú.
Đầu ngón tay anh vuốt ve hai má nóng bỏng, như có dòng điện chạy qua tê dại.
Giọng anh trầm hơn bình thường: "An Văn, em biết em đã làm gì không?"
An Văn biết.
Nhưng… không thừa nhận.
Cô run giọng: "Không biết."
"Em đã hôn tôi." Anh vạch trần trực tiếp.
An Văn cảm thấy xấu hổ, không còn chỗ để trốn, bản năng muốn chạy trốn, muốn kéo giãn khoảng cách, nhưng lại bị sức mạnh không thể cưỡng lại đó giữ eo kéo trở lại.
Lần này, còn gần hơn nữa.
Mũi ngửi thấy mùi hương độc đáo trên người anh hoàn toàn lấn át mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh.
Tư thế này, có vẻ như không chịu buông tha.
An Văn nổi điên, nắm chặt ngón tay, khàn giọng nói: "Em chỉ hôn má một cái, đâu có hôn môi."
Nói ra câu này, An Văn lại thêm phần áy náy.
Chỉ có cô mới biết, ban đầu cô nhắm vào môi anh, chỉ là vì nhắm mắt nên đi chệch hướng, môi rơi xuống má anh.
Bây giờ cô âm thầm mừng rỡ, may mà đi chệch, nếu không càng khó chống chế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!