Chương 3: Không giấu nổi đuôi cáo

Trong nhà hàng, An Văn ngồi ăn trưa cùng bạn học.

Cô chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, miệng máy móc nhai miếng bánh mì khô khốc.

Ảnh đại diện của Cố Tranh có nền màu đen với vài bóng râm và ánh sáng, như tia nắng lọt qua tán lá, lại giống ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.

Biệt danh của anh ta chính là tên thật, Cố Tranh.

Anh ta vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô!

An Văn âm thầm chửi rủa, vừa định rời mắt thì điện thoại rung lên, thông báo hiện trên màn hình.

Cố Tranh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn.

Ngay sau đó, tin nhắn được gửi đến.

Cố Tranh: [Xin lỗi, tôi vừa họp xong nên mới thấy tin nhắn của em.]

"Cả buổi sáng rồi mà bảo mới thấy tin nhắn, ai mà tin được!"

An Văn không thèm để ý đến Cố Tranh, trực tiếp chụp màn hình trang kết bạn với Cố Tranh gửi cho An Quốc Khánh.

Lúc này, tin nhắn của Cố Tranh lại hiện lên.

Cố Tranh: [Nghe nói em mới đến nước Y, nếu có vấn đề gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.]

An Văn từ tốn nhai bánh mì, trong lòng khẽ cười khinh thường.

Cô sinh ra đã xinh đẹp, những chàng trai theo đuổi và làm quen nối đuôi nhau không ngớt, có chuyện gì mà cô chưa từng thấy qua?

Vậy nên, hai câu mở đầu của Cố Tranh trong mắt An Văn có ý nghĩa gì?

Tương đương với: Công việc bận rộn, địa vị cao quý, việc gì cũng làm được, siêu ngầu!

An Văn bỗng nảy sinh tò mò, không biết những người như vậy đăng gì trên vòng bạn bè.

Cô nuốt miếng bánh mì trong miệng, uống một ngụm nước có ga màu xanh rồi click vào vòng bạn bè của Cố Tranh.

Bài đầu tiên: Tác động của nền kinh tế toàn cầu đi ngược xu hướng đối với các nền kinh tế tự do và mở…

Bài thứ hai: Rủi ro và thách thức của nền kinh tế năng lượng mới…

Bài thứ ba: Thúc đẩy thực hiện hiệu quả "Hiệp định OY", đạt được mục tiêu phát triển bền vững của Liên Hợp Quốc…

An Văn câm nín nhắm mắt lại, ngón tay bấu chặt điện thoại đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.

Trời ơi!

Kiểu này còn sống ảo hơn cả khoe xe sang và đồng hồ hiệu.

An Văn lại thở dài: Ba mẹ rốt cuộc đang nghĩ gì vậy!

An Văn thoát khỏi vòng bạn bè của Cố Tranh, gõ tin nhắn trả lời: [Chuyện của em không cần anh bận tâm đâu.]

Cô ngắm nghía câu trả lời của mình, rất hài lòng, đủ mỉa mai.

Sau đó cười tủm tỉm đặt điện thoại xuống khuấy khoai tây nghiền với thịt xông khói.

Vừa múc một muỗng khoai tây nghiền tự làm chưa kịp đưa lên miệng, điện thoại rung một cái, An Văn liếc mắt nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!