Chương 28: Đường cong mềm mại

Trong bữa tối, An Văn nói cô sẽ tự tay nấu ăn.

Lúc nói vậy cả hai đang đi trên một cây cầu vòm cổ kính mang đậm dấu vết thời gian.

Ánh chiều tà phản chiếu xuống hồ nước dưới cầu tựa như một bức tranh sơn dầu.

An Văn đột nhiên quay lại, búng tay một cái trước mặt Cố Tranh, ánh mắt ánh lên vẻ tinh ranh: "Bữa tối em mời anh, tự tay nấu."

Nói xong cô liếm một cái kem ốc quế trong tay rồi quay người đi.

Cố Tranh mải ngẩn người, không để ý rằng một cô bé nhỏ khoảng năm, sáu tuổi đang chạy tới từ phía sau.

Khi anh phát hiện ra mọi chuyện đã quá muộn.

Cô bé với mái tóc tết hai bím đâm thẳng vào người An Văn khi cô vừa quay lại, ngã phịch xuống đất.

An Văn ngẩn ra một lúc, không màng đến vết kem dính trên người, vội ngồi xuống lo lắng hỏi: "Em có sao không?"

Cố Tranh cũng bước tới.

Cô bé tròn mắt nhìn An Văn, sau đó lại nhìn Cố Tranh rồi bỗng nhiên bật khóc lớn.

Cố Tranh đoán cô bé không sao. Giờ khóc to thế này chắc là bị dọa hoặc… xấu hổ. Dù sao thì trẻ con cũng có lòng tự trọng và cũng có thể cảm thấy mất mặt.

Nhưng tiếng khóc đinh tai nhức óc này làm An Văn bối rối đến mức không biết làm gì, cô chỉ nhớ bà ngoại từng nói xương trẻ con mềm, rất dễ bị tổn thương.

Mặc dù Cố Tranh đã nói cô bé không sao nhưng An Văn vẫn bị tiếng khóc làm xao xuyến.

Cô không ngừng an ủi và xin lỗi, lời nói tiếng Anh lộn xộn: "Đừng khóc, đừng khóc, em đau chỗ nào? Xin lỗi, xin lỗi, là chị không nhìn đường, xin lỗi…"

Ba mẹ cô bé nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy đến.

Họ kiểm tra xem cô bé có bị thương không.

An Văn cúi đầu đứng bên cạnh Cố Tranh, hai tay lo lắng cào cào.

Nhìn bộ dáng như kẻ phạm lỗi chờ xử lý của cô, Cố Tranh không nhịn được mà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, siết nhẹ.

Hành động này vừa để ngăn cô cào tay, vừa là để an ủi cô.

Cảm giác nóng hổi từ lòng bàn tay bao trọn cổ tay mảnh khảnh hiện diện rõ ràng.

An Văn khẽ cắn môi, hơi nghiêng người dựa gần Cố Tranh, cúi đầu, trán gần chạm vai anh. Cô dùng tay còn lại chạm lên tay anh, kéo nhẹ ngón tay anh.

Hiểu ý, anh buông cổ tay cô ra.

Cố Tranh tưởng An Văn không muốn mình nắm tay nên rất ý tứ buông tay.

Nhưng đôi tay mềm mại không xương của cô lại cầm lấy tay anh, giữ chặt cả lòng bàn tay.

Khi bất an, bản năng là tìm đến nơi an toàn.

Cô bé không hề hấn gì, chỉ nhào vào lòng ba.

Ba mẹ cô bé sau đó hỏi An Văn có cần bồi thường cây kem không.

An Văn thở phào nhẹ nhõm.

Thoải mái hơn rồi, cô lại cảm thấy cơ thể có chút mềm nhũn. Cô nghiêng người, trán tựa lên vai Cố Tranh, khẽ cọ cọ và lắc đầu, lẩm bẩm: "Không cần đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!