Chương 26: Chia tay trong không vui

Cố Tranh sẵn sàng để An Văn tính sổ theo cách cô muốn.

Nhưng cô gái đâu có tính sổ gì đâu? Chỉ là múa tay múa chân, lải nhải trách móc một hồi mà thôi.

Sau đó vì bụng không đúng lúc kêu một tiếng, đôi mày đẹp của cô nhăn tít lại như bím tóc, ngượng ngùng trợn mắt.

An Văn tự cảm thấy mất hết uy nghiêm.

Cô cắn môi, giơ tay chỉ: "Anh đi lấy cho em chút đồ ăn đã, em sắp đói chết rồi!"

Dáng vẻ ra lệnh như vậy cũng chẳng khiến người ta khó chịu chút nào.

Dù sao cũng là cô gái phải cho người ta qua sinh nhật trước rồi mới giận.

Cố Tranh làm theo lời cô.

An Văn đâu phải không muốn nổi giận? Cô rất muốn, đặc biệt là lúc không liên lạc được với anh.

Cuối cùng cô ngủ thiếp đi ở đây cũng là vì bướng bỉnh, nghĩ rằng hôm nay nếu thật sự không gặp được người thì sau này đừng liên lạc nữa.

Nhưng không phải đã gặp được rồi sao?

Hơn nữa còn là sinh nhật người ta.

Hơn nữa người ta đến gặp cô một lần cũng phải mất hơn 20 tiếng đồng hồ đi đường, không dễ dàng gì…

Nghĩ vậy, An Văn tự khen mình biết thông cảm.

Cô thực sự đói rồi, tốc độ ăn nhanh hơn bình thường.

Má cô hơi phồng lên, nói không rõ lắm: "Anh không đói sao?"

Cố Tranh đoán được lời cô nói, lắc đầu tỏ ý không đói.

An Văn liếc nhìn anh, nhắc nhở: "Bánh kem cũng không ăn sao?"

Ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh hai giây, anh hiểu ý nghĩa của món quà này.

Hai người dùng nĩa chia nhau ăn một cái bánh, đây là hành động không có khoảng cách.

Nhưng mỗi người một bên, phần giữa không động đến, như sông Sở núi Hán.

("sông Sở núi Hán" thường được dùng để ám chỉ hai quốc gia nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc: nước Sở và nước Hán. Cụm từ này thường được dùng để biểu thị sự đối lập, xung đột hoặc mô tả một thời kỳ lịch sử đầy biến động khi hai thế lực lớn đối đầu nhau trong Hán Sở tranh hùng. Trong văn thơ, "sông Sở, núi Hán" có thể xuất hiện để chỉ ranh giới, cảnh vật hoặc tinh thần của hai thế lực lớn này.)

Cố Tranh đột nhiên ngẩng mắt: "An Văn."

"Ừm?" Cô cho bánh vào miệng.

"Lần sau nếu lại không liên lạc được với anh thì đừng đợi anh, về nhà trước."

Câu nói này rơi vào tai An Văn làm cô cảm thấy việc mình đợi anh còn không còn ý nghĩa nữa.

Cô không vui đặt chiếc nĩa xuống, nhíu mày trợn mắt.

Cố Tranh: "Em chỉ cần nói cho tôi biết em ở đâu, tôi sẽ đến tìm em."

Anh nhìn cô, dùng ánh mắt dịu dàng kiên định nhìn cô.

Cảm xúc thăng trầm, có lẽ chính là lúc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!