Chương 25: Dễ khiến người khác thích

Khi Cố Tranh đến sân bay Bắc Đô thấy một người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi một tay kéo hành lý, một tay ôm bó hoa.

Hôm nay là ngày lễ tình nhân.

Tuy rằng Cố Tranh không đến kịp ngày lễ tình nhân. Nhưng Cố Tranh không phải người khờ khạo, tự nhiên nghĩ dù không kịp cũng nên chuẩn bị một bó hoa.

Chỉ sợ cô gái nhỏ chất vấn: Em không cảm thấy anh đang theo đuổi em?

Còn về việc tặng hoa gì?

Hoa hồng có phải quá sơ sài không? Anh tự hỏi như vậy.

Anh nghĩ nghĩ.

Cô ấy như hoa mẫu đơn, sống động thơm ngát, tinh tế xinh đẹp, thoát tục rực rỡ.

Hơn mười tiếng bay không tính là nhẹ nhàng nhưng Cố Tranh đã quen rồi.

Trong màn đêm, máy bay từ từ lăn bánh hạ cánh xuống sân bay nước Y.

Cố Tranh xuống máy bay, lấy điện thoại ra.

Điện thoại rung liên tục mấy cái, hiện tin nhắn.

An Văn: [Anh ở đâu vậy? Sao em không thấy anh?]

An Văn: [Em đến sân bay đón anh rồi, anh không phải đã đi rồi chứ?]

An Văn: [xé giấy khóc. gif]

An Văn: [Sao điện thoại không gọi được?]

An Văn: [Anh vẫn còn trên máy bay à?]

An Văn: [giận. gif]

An Văn: [giậm chân. gif]

An Văn: [phát điên. gif]

An Văn: [Tạm biệt! Không gặp lại nữa. gif]

An Văn: [Em đợi anh ở phòng nghỉ!]

An Văn: [Anh đến tìm em!]

An Văn: [nằm bẹp khóc. gif]

An Văn: [ruồi xoa tay. gif]

An Văn: [đóng quan tài]

Những tin nhắn này kéo dài từ 1 giờ đến 3 giờ chiều giờ nước Y. Mà bây giờ đã hơn 11 giờ tối.

Từ những tin nhắn này không khó suy đoán, An Văn không biết Cố Tranh đổi chuyến bay.

Cố Tranh lập tức gọi điện cho An Văn.

Điện thoại truyền đến giọng thông báo máy móc, nói đối phương tắt máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!