Chương 24: Hoa Mẫu Đơn

Đối phó với chú hai ruột của mình không chừa đường lui, Cố Nguyên không đồng ý.

Sau khi Cố Tranh bình tĩnh kể hết những hành động lén lút của Cố Đình trong mấy năm nay, Cố Nguyên vẫn giữ thái độ này.

Cố Nguyên khuyên nhủ: "Chúng ta dù gì cũng là một nhà, tình máu mủ."

Cố Tranh ngồi trên ghế sofa tiếp khách, ngước mắt lên, có vẻ sắc bén: "Vậy nên, ba vẫn luôn biết những việc chú hai làm đúng không?"

Cố Nguyên sững người, chưa kịp phản ứng Cố Tranh đã thu lại vẻ sắc bén.

Anh đứng dậy, hơi cúi đầu: "Ba, con hiểu nên làm thế nào rồi."

Cố Nguyên tháo kính lão từ sống mũi xuống, dùng vải nhung lau mắt kính: "A Tranh, gia hòa vạn sự hưng."

Cố Tranh khiêm tốn gật đầu: "Con hiểu rồi."

Cố Nguyên ừm một tiếng trầm trầm, đeo kính lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trời không còn sớm, ở lại ăn tối cùng đi."

Cố Tranh gật đầu, lại nói: "Con đi thăm bà."

Bà nội của Cố Tranh năm nay đã 83 tuổi, mắc bệnh Alzheimer, thường gọi là bệnh mất trí nhớ ở người già.

Căn bệnh này không thể phục hồi, dù có nguồn lực y tế tốt nhất.

Theo hồ sơ bệnh án lần trước mà Cố Tranh xem, bà cụ đã từng tỉnh dậy vào buổi sáng mà không nhớ mình là ai.

Dù rất nhanh sau đó bà nhớ lại, nhưng một khi đã có lần đầu, sẽ không chỉ dừng ở lần đó.

Khi còn trẻ, bà rất thích viết thư pháp, đặc biệt đam mê bút pháp tinh tế.

Chữ triện, chữ lệ, chữ khải, chữ hành, chữ thảo—bà đều viết rất có phong thái và hình thái riêng.

Khi Cố Tranh đến thăm, bà cụ đang cúi lưng bên bàn nhỏ, tay cầm bút lông, trầm ngâm suy nghĩ.

Cố Tranh khẽ gật đầu chào người chăm sóc.

Anh bước tới gần.

Trên bàn là bản viết dang dở của "Lan Đình Tập Tự".

("Lan Đình Tập Tự" là một tác phẩm thư pháp nổi tiếng của Vương Hi Chi, một trong những đại thư pháp gia lỗi lạc nhất trong lịch sử Trung Quốc. Tác phẩm này được viết vào năm 353, thời Đông Tấn, trong một buổi hội họa thơ ca nổi tiếng tại Lan Đình, thuộc tỉnh Chiết Giang ngày nay.)

Cố Tranh liếc nhìn, khẽ đọc: " Phù nhân chi tương dữ, phủ ngưỡng nhất thế

Bà cụ bừng tỉnh, như nhớ ra: "Đúng đúng, "Phù nhân chi tương dữ, phủ ngưỡng nhất thế, là câu này."

Bà cụ hạ bút, nét bút mạnh mẽ mà cứng cỏi.

Viết được vài câu, bà lại ngừng bút.

Chờ một lát.

Cố Tranh lại cất lời: "Hướng chi sở hân, phủ ngưỡng chi gian, dĩ vi trần tích."

Bà cụ gật đầu, quay sang nhìn Cố Tranh, ánh mắt bỗng rạng ngời niềm vui, gọi: "A Nghiêu!"

Cố Tranh mỉm cười: "Bà ơi."

Ánh mắt bà cụ ra hiệu về phía nghiên mực, giục: "Lại đây, giúp bà mài mực nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!