Lúc này nhân viên phục vụ mang lên món thứ hai, vẫn tận tâm giới thiệu các đặc điểm nổi bật của món ăn.
Có lẽ nguyên liệu quý hiếm hoặc cách chế biến phức tạp, cô ấy giới thiệu khá lâu.
Nhưng cả hai người đều không nghe.
An Văn chống tay lên má, mím môi, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Ngượng ngùng.
Thật sự rất ngượng ngùng.
Sao câu chuyện lại dẫn đến mức này chứ?
Sao lại có những suy nghĩ này được chứ?
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi Cố Tranh cầm đũa gắp thức ăn cho An Văn, hờ hững nói:
"Hồi đi học, xung quanh tôi rất ít bạn nữ, mà đều lớn hơn tôi rất nhiều. Sau khi vào công ty, công việc bận rộn, quanh tôi hầu như không có phụ nữ cùng độ tuổi…"
Nhà hàng tốt nhất gần tôi
Động tác gắp thức ăn và câu nói cùng dừng lại.
Vì Cố Tranh chợt nghĩ đến một người phụ nữ cùng tuổi với mình, Lương Thảo.
Rồi lại nhớ đến câu hỏi đầu tiên của An Văn.
— "Anh thấy trợ lý Lương xinh không?"
Cố Tranh cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm nay An Văn lại giở trò làm nũng. Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Thật khó cho cô nhóc thẳng tính này, vòng vo lâu như vậy.
Cố Tranh nghiêng đầu nhìn thấy cô gái nhỏ chống cằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên má ra vẻ không quan tâm.
Nhà hàng tốt nhất gần tôi
Có lẽ vì câu nói của anh dừng lại, cô rụt rè liếc nhìn anh một cái, vừa chạm mắt đã vội quay đi.
Anh gọi cô:
"An Văn."
"Ừm." Cô không nhìn anh.
Cố Tranh có thói quen giải quyết vấn đề một cách thẳng thắn và đơn giản, lần này cũng vậy.
Anh nói ngắn gọn:
"Tôi chưa từng có kinh nghiệm tình cảm, cũng chưa từng có phụ nữ."
Nói xong anh đặt đũa xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô thoáng hiện vẻ khó xử mấy giây, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng mới thốt ra, có chút lắp bắp:
"Gì… gì cơ… cái gì cũng chưa từng à?"
Cố Tranh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!