Hôm nay, địa điểm ăn tối được chọn là nhà hàng trong một khách sạn cao cấp.
Lương Thảo dường như rất quen thuộc với nhà hàng này, dẫn An Văn thẳng đến phòng riêng và cẩn thận nhận lấy áo khoác của cô treo lên tấm bình phong.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đã được chuẩn bị trước cho Lương Thảo xem qua.
Lương Thảo nhận thực đơn nhưng không vội nhìn, mà lịch sự đưa cho An Văn trước: "Cô An, cô xem qua đi."
Chưa kịp để An Văn phản ứng, cô lại bổ sung: "Thực đơn đã sắp xếp không có món nào gây dị ứng cho cô nhưng cô xem thử xem có cần thay đổi gì không?"
An Văn không nhận: "Cảm ơn, món nào cũng được."
Lương Thảo lúc này mới tự mình xem thực đơn.
Chẳng mấy chốc, cô chỉ vào một món ăn trong thực đơn: "Món này đổi đi, Cố tổng không thích."
"Vâng." Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi ra khỏi phòng riêng.
Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước vào, mặc bộ vest đen, thắt nơ đỏ, nụ cười trông ngây ngô mà nịnh bợ.
Vừa vào cửa, ông ta đã không kịp chờ mà vươn tay ra bắt tay Lương Thảo: "Trợ lý Lương, chào cô, chào cô, lâu quá không gặp rồi."
Trái ngược hoàn toàn với sự nhiệt tình của ông ta, Lương Thảo chỉ nhàn nhạt đáp lại, giơ tay ra: "Chào ông."
Người đàn ông khom lưng nhẹ, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt: "Cô xem, sắp hết năm rồi, hợp đồng tiệc cuối năm của tập đoàn cô bên chúng tôi vẫn chưa nhận được…"
Ông ta ấp úng, không nói hết câu.
Lương Thảo hơi cau mày: "Chuyện này không thuộc phạm vi công việc của tôi."
"Đúng đúng đúng." Người đàn ông vội gật đầu, cẩn thận cười làm lành: "Nhưng dựa vào mối quan hệ của cô và Cố tổng, chẳng phải chỉ cần một câu nói là xong sao?"
An Văn ngồi bên cạnh thảnh thơi uống trà, ban đầu chỉ định nghe chuyện vui, đến lúc này vẫn chưa phát hiện có gì khác lạ.
Nhưng vừa dứt lời, gương mặt lạnh lùng thường ngày của Lương Thảo lại hiện lên nét hoảng loạn hiếm thấy, cô liếc nhanh về phía An Văn một cái.
Sau đó, cô thu hồi ánh mắt, giọng nói cao hơn hẳn so với lúc trước: "Quản lý Ngô, ông đừng nói bừa!"
Lúc này, người được gọi là quản lý Ngô dường như mới để ý đến sự hiện diện của An Văn ở phía bên kia phòng.
Quản lý Ngô lúng túng nói mấy tiếng "À à à," rồi vội vàng rời đi: "Vậy… vậy tôi đi sắp xếp bữa ăn tối nay trước."
Sau khi cửa phòng khép lại, Lương Thảo bước đến trước mặt An Văn: "Cô An."
An Văn ngẩng mắt lên, vẻ mặt không lộ thái độ: "Ừm?"
"Xin cô đừng hiểu lầm," Lương Thảo giải thích.
Lời này lọt vào tai An Văn lại mang chút cảm giác như đang chối cãi.
Trong lòng cô bỗng dưng không thoải mái.
Cô thu lại ánh mắt, nhấp một ngụm trà, làm ra vẻ không hiểu: "Hiểu lầm gì?"
Lương Thảo dường như không ngờ An Văn lại hỏi như vậy, trong giây lát cứng họng không nói nên lời.
An Văn đặt chén trà xuống, lại lần nữa ngẩng mắt lên: "Hôm nay trợ lý Lương định dùng bữa cùng chúng tôi sao?"
Lương Thảo mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Cô An, chúc cô dùng bữa ngon miệng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!