An Văn từ chối: "Con không đồng ý! Ba đừng dàn dựng mấy chuyện này với con!"
An Quốc Khánh nhẹ giọng thuyết phục qua điện thoại: "Cố Tranh không phải người bình thường đâu, cậu ấy là tổng giám đốc điều hành mới nhậm chức của tập đoàn Bách Gia, vẻ ngoài rất ưu tú. Điềm Điềm, ba không phải là người lẩm cẩm đâu, ba đã tìm hiểu rồi, cậu ấy rất tài giỏi, không phải chỉ có vẻ bề ngoài, lại không có thói quen xấu nào…"
An Văn chẳng có chút hứng thú nào, ngắt lời: "Dù sao thì con không xem mắt, cũng không liên hôn!"
"Liên hôn gì chứ? Nhà mình còn chưa đủ tư cách, là cậu ấy chủ động muốn kết bạn với con! Cậu ấy quan tâm đến con…" An Quốc Khánh khựng lại, không nói thẳng, chỉ lấp lửng: "Con hiểu không, bảo bối của ba?"
An Văn trợn mắt ngán ngẩm, quyết đoán: "Không hiểu! Không đồng ý!"
An Quốc Khánh im lặng vài giây, rồi đổi sang giọng phân tích hợp lý: "Điềm Điềm, ba có hại con bao giờ chưa? Con tin vào mắt nhìn người của ba đi, ba rất hài lòng với cậu ấy. Thế này nhé, hai đứa thử tìm hiểu nhau một thời gian xem sao."
An Văn mất kiên nhẫn: "Con còn nhỏ mà! Nếu có xem mắt… thì cũng vài năm nữa đi!"
"Ba cũng thấy con còn nhỏ, nhưng người đàn ông như cậu ấy không dễ gặp đâu." An Quốc Khánh tiếp tục thuyết phục, "Điềm Điềm, con với cậu ấy rất có duyên, năm 2002 cậu ấy cũng từng du học ở đại học JQ. Nói vậy, hai đứa còn là đồng môn đấy…"
!!!
An Văn chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, làm thái dương cô giật giật, mọi âm thanh bên tai đều biến mất, chỉ còn lại câu hỏi trong lòng.
Năm 2002?
Là năm 2002 cách đây 11 năm sao???
An Văn rùng mình, hơi bừng tỉnh.
Thế này thì già quá rồi!
Vậy mà An Quốc Khánh vẫn không ngừng lải nhải, thậm chí còn tung ra chiêu cuối: "Con đồng ý kết bạn với cậu ấy đi, ba sẽ lập tức cho người đi đón Tam Phong."
An Văn không ngờ An Quốc Khánh lại làm đến mức này, im lặng vài giây, hết sức bất lực: "Ba, ba đang ép con đó!"
An Quốc Khánh không nói nhiều: "Tự con quyết định."
An Văn suy nghĩ nhanh chóng, nhướng mày, đáp ngay: "Đồng ý, con đồng ý."
Không lâu sau khi kết thúc cuộc gọi, An Quốc Khánh đã nhắn tin cho An Văn.
Ba: [Tam Phong đã về nhà an toàn rồi.]
An Văn ngọt ngào: [Ba, bên đó đã khuya rồi, ba gặp lại bạn cũ vui vẻ nhưng cũng nên uống ít rượu thôi, nghỉ ngơi sớm nhé.]
Thêm một biểu cảm: [[Yêu ba nhé. gif]]
Nhưng ba không bị lạc đề: [Kết bạn chưa?]
An Văn bĩu môi không trả lời, đặt điện thoại xuống và tiếp tục làm bài.
Đến hơn 10 giờ tối khi vừa chui vào mền chuẩn bị ngủ, điện thoại lại rung.
Cô cầm lên nhìn, vẫn là yêu cầu kết bạn từ ông chú già kia.
Thông tin xác minh vẫn y nguyên câu: [Xin chào, tôi là Cố Tranh.]
Ông chú này đúng là dai dẳng không chịu dừng!
Mà giờ trong nước là mấy giờ rồi?
Chưa tới 6 giờ sáng, phải không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!