"Không có!" An Văn vội vàng phủ nhận, giải thích, "Em đã nói rồi, vì tối qua ngủ muộn nên hôm nay mới ngủ thêm một chút xíu thôi."
Giọng điệu nghe như đang giận dỗi, nhưng bản thân cô biết từ tận đáy lòng đang dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Cố Tranh thuận theo lời cô: "Được, không phải ngủ nướng."
Không nói chuyện nhiều nữa, An Văn ngồi dậy.
Cô dùng điều khiển mở rèm che sáng mới phát hiện mặt trời đã lên cao.
Chợt nhớ ra câu biện minh vừa rồi của mình "hôm nay ngủ thêm một chút xíu".
Một chút xíu này…
Cô đảo mắt, véo nhẹ vào nhân trung của mình.
Khi tiêm, An Văn vẫn khóc đến lem nhem mặt mũi.
Cố Tranh vẫn lau nước mắt cho cô, khen cô "dũng cảm".
Trên đường về nhà, An Văn chủ động hỏi: "Anh lại phải bay à?"
Cố Tranh gật đầu, nói có công việc phải về Bắc Đô.
Đúng là "người bay" mà.
An Văn thầm cân nhắc, Cố Tranh quả thật là người bận rộn nhất cô từng gặp, đến hẹn hò cũng không có thời gian.
Suy nghĩ đến đây, An Văn khựng lại.
Hẹn hò?
Hẹn hò gì chứ?
Họ còn chưa hẹn hò!
Chỉ là giai đoạn xem mắt, giai đoạn tìm hiểu thôi.
Mặt cô hơi đỏ lên, một mặt nghĩ việc xem mắt này đúng là phải từ từ tiến triển, mặt khác lại nghĩ sao Cố Tranh không có chút biểu hiện bằng lời nào cả, rõ ràng đã vì cô mà bay đi bay lại rồi.
Nghĩ lại, An Văn lại do dự.
Không phải là cô hiểu lầm chứ?
Anh không phải vì cô mà cố ý bay đến Thượng Hải, thực sự chỉ là tình cờ…
An Văn hạ nhẹ cửa sổ xe, để gió lạnh lùa vào.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng hòa lẫn trong tiếng gió: "Anh đến Thượng Hải có công việc không?"
Cố Tranh nghiêng đầu, thấy cổ áo lông của áo phao An Văn đang bay phất phơ trong gió, trả lời: "Không."
An Văn lại hỏi: "Vậy anh cố ý đến để đưa em đi tiêm phải không?"
An Văn không quay đầu lại, đợi hai giây, đợi được một tiếng "ừm".
An Văn quay đầu lại, đôi mắt hạnh nhân mở to, đuôi mày bay lên: "Lần trước cũng là cố ý bay đến chỉ để đưa em đi tiêm sao?"
Cố Tranh khẽ gật đầu, liếc nhìn An Văn: "Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!