Gân xanh nổi rõ trên cổ Cố Tranh, mắt anh đầy tơ máu đỏ.
Anh lắc mạnh đầu, kính đã không biết rơi ở đâu, tầm nhìn lúc rõ lúc mờ.
Không xa đó, lửa đã nhanh chóng bùng lên, ngọn lửa dữ dội hoàn toàn bao trùm chiếc xe.
Kim Mậu liếc nhìn Cố Tranh rồi lảo đảo chạy về lấy bình chữa cháy.
Nhưng cả hai đều biết, mọi nỗ lực đều vô ích.
Nhiệt độ bỏng rát.
Mùi cháy khét nồng nặc.
Cố Tranh không thở nổi.
Như năm đó, khi nước tràn vào mũi miệng, anh không thể hít thở.
Trong đầu anh, những mảnh ký ức vụn vỡ thoáng qua.
Trong tai, những âm thanh hỗn loạn vang lên:
——"Chào An tiểu thư, tôi là Cố Tranh."."
——"Có qua có lại, anh cứ gọi em là An Văn nhé"
——"Cố Tranh, em yêu anh rất nhiều!"
——"Điềm Điềm."
——"Cố Tranh, anh có yêu em không?"
——"Em cho rằng tình yêu phải vượt lên trên cả sinh mạng, phải đau thương đến tận xương tủy, sống chết vì nhau mới gọi là yêu sao?"
——" Vì tình yêu mà sống chết, anh có lẽ không làm được nhưng anh sẽ bảo vệ em, tôn trọng em, chăm sóc em
——"An Văn, anh yêu em."
——"Chồng ơi!"
——"Anh sẽ yêu em đến giây phút trái tim ngừng đập."
——"Em yêu anh, giống như anh yêu em, yêu đến khi trái tim ngừng đập."
Khi Cố Tranh loạng choạng bước về phía chiếc xe đang bốc cháy dữ dội, khuôn mặt anh đầy vẻ cương quyết, anh nghe thấy tiếng mọi người gọi mình.
Nhưng anh không dừng lại.
Anh cảm nhận được hơi nóng không thể chịu nổi, như muốn thiêu đốt anh ngay lập tức.
Nhưng anh không sợ hãi.
"Ầm——" Lại một tiếng nổ lớn vang lên.
Cố Tranh bị luồng khí do vụ nổ tạo ra hất ngã xuống đất, tai ù lên một hồi lâu, đầu óc trống rỗng.
Kim Mậu cùng những người khác vội vàng kéo anh ra xa.
Có người lao đến đè lên người anh, những ngón tay lạnh buốt chạm vào mặt anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!