"Người của Quân gia cho dù là hạ nhân hèn mọn suy bại nhất cũng ưỡn ngực như một Vương giả." —— Quân Liên Thư.
Xem pháo hoa năm mới, đi dạo hội đèn lồng nguyên tiêu[1]. Trong mấy ngày
liên tiếp này Quân Mẫn Tâm đều suy nghĩ lời nói của bà nội.
Tính
cách Quân Mẫn Tâm kín kẽ, không màng danh lợi nhưng sâu trong xương tủy
lại là sự quật cường. Một khi đã nhận định làm việc gì thì sẽ không dễ
dàng dao động, đến chết không rời. Giống như lúc trước nghĩa vô phản
cố[2], cố chấp yêu Lạc Trường An. Hôm nay được ăn cả ngã về không, quyết định đặt chân vào vùng lầy chính trị. Cái chết trong kiếp trước đối với nàng quả thật là một đả kích to lớn, tổn thương quá sâu. Giống như chim sợ cành cong, nàng bị buộc đi về phía trước, đi từng bước một về phía
vực sâu.
Có lẽ lúc ấy, chính ánh mắt quật cường và tuyệt vọng của nàng đã làm Quân
Liên Thư rung động, không nhịn được mà vì nàng chỉ điểm bến mê.
"Muốn trở nên mạnh mẽ thì đi thỉnh giáo phụ thân ngươi, hắn là người thất
khiếu linh lung, sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Thừa
dịp đi thỉnh an cha nương mỗi ngày, Quân Mẫn Tâm liền hỏi ra vấn đề
thống khổ nhất sâu trong linh hồn mình: "Phụ thân, người phản bội có
xứng đáng được tha thứ?"
Ánh mắt Tĩnh Vương nhu hòa, cúi đầu nhìn nữ nhi trong ngực từ đầu đến cuối vẫn là bộ dáng cau mày, đôi môi đẹp
đẽ nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười nhạt, nói trúng tim đen của nàng: "Con muốn hỏi ta có nên trả thù người đã phản bội con hay không chứ không
phải là bọn chúng có đáng giá để tha thứ? Mẫn Nhi, đây vừa là nhân từ
vừa là mềm yếu."
Sắc mặt Mẫn Tâm khẽ thay đổi. Dừng một chút,
Tĩnh Vương nói: "Không dễ tin người, không có người phụ ta. Không dễ hứa hẹn, thì ta không phụ người."
Mặc dù tính tình Quân Mẫn Tâm nhạt nhẽo, không tranh quyền thế nhưng lại là một tiểu cô nương cực kì thông tuệ. Chỉ là ngày trước khinh thường ngươi lừa ta gạt, bây giờ suy nghĩ
nghiêm túc một chút liền thông suốt.
Nàng gật đầu một cái, tiếp
tục hỏi: "Hôm kia bà nội nói cho con biết 'giang sơn như kì, thiên hạ vì bàn, đây là cường giả chi đạo[3]', Mẫn Nhi ngu độn, kính xin phụ thân
chỉ giáo."
"Binh bất yếm trá. Chơi cờ cũng thế, càng là đối thủ lớn mạnh càng phải tỏ ra lạnh nhạt, dụng binh như dùng cờ, chia rẽ hoặc lôi kéo lực lượng, người thắng làm vua." Tĩnh Vương nói: "Vì vậy đánh cờ không chỉ có thể dưỡng
tâm tĩnh khí, còn có thể khảo nghiệm mưu trí và lòng dạ một người. Nếu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!