Chẳng biết từ lúc nào
trên bầu trời đã nổi lên bão tuyết. Bông liễu bay theo gió giống như
những bông tuyết nhỏ nhảy múa thành một vòng tròn, tựa như một đóa hoa
nở rộ. Trời đất yên tĩnh, chỉ có âm thanh bông tuyết chạm mặt đất tạo
thành những tiếng vang sàn sạt.
Đối lập với hoàn cảnh yên bình
bên ngoài, ván cờ trong đình đã sóng lớn mờ mịt, đại chiến say sưa. Gió
lạnh cuốn theo tuyết rơi từ bốn bề thổi vào trong đình, vô cùng lạnh
lẽo.
Quân Mẫn Tâm vẫn chịu đựng được tốt, dù sao cũng có áo
choàng thật dầy che chắn gió tuyết. Lạc Trường An thì không tốt hơn, đầu ngón tay bị lạnh đến ửng đỏ, thỉnh thoảng hấp hấp mũi, đôi môi lạnh bạc cũng trở nên trắng bệch.
Lạc Trường An suy nghĩ trong chốc lát
sau đó hạ xuống một quân cờ trắng. Âm thanh hắn thả cờ vô cùng nhẹ,
giống như bình yên trước khi bão táp ập tới, cực kì giống tính cách cẩn
thận xảo quyệt của hắn. Mà Quân Mẫn Tâm lại bất đồng, vừa ra trận liền
mạnh mẽ đánh tới, từng quân cờ đen mang hận, từng bước tuyệt sát. Lạc
Trường An không thể tin được cô gái trước mặt nhìn thanh tú an tĩnh
nhưng lại đi những nước cờ quyết tuyệt, mỗi một nước cờ như mang theo
tức giận ngập trời muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, quyết không bỏ qua.
Phía đối diện, quân cờ đen của Quân Mẫn Tâm bao vây, quân cờ nổi bật trên
đầu ngón tay trắng muốt như ngọc của nàng. Sau đó nàng nâng mắt nhìn
hắn, đôi mắt đen láy còn lạnh hơn so với tuyết, có một loại cô đơn kiêu
ngạo và quật cường.
* * *
Khi Tĩnh Vương tìm được bọn họ thì đã là một canh giờ sau. Gió tuyết dao động, hương
mai phiêu tán nhàn nhạt, Tĩnh Vương nhìn đôi nam nữ đối sát nhau trong
đình, bất đắc dĩ cười khổ:
"Hai đứa nhỏ này, tìm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng, thì ra chạy tới nơi này."
Phong Chiêu đứng một bên ôn thanh nói: "Đánh cờ sao, đứa nhỏ Trường An kia khó đối phó đấy."
Tĩnh Vương không đưa ra kết luận gì, mắt sắc liếc về phía trong đình xa xa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!