"Thật vô liêm sỉ! Không nhìn thấy khách sao? Bộ dạng này còn ra thể thống gì
nữa hả?" Râu Bạch thừa tướng vểnh lên rung rung, một tay gạt hai người
phụ nữ ra, nổi giận mắng.
Ôi? Cả đống phụ nữ lúc này mới để ý
trong phòng có hai nam nhân phong tư yểu điệu, lại cũng đang ngồi hai
bên Bạch Mặc Y, liếc mắt châm biếm nhìn họ, lúc này mới nhớ ra, chính
bởi nàng ta nên nhóm họ mới biến thành dạng này, bất giác nổi giận bừng
bừng nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y, ánh mắt đó như muốn nuốt sống nàng vậy!
Ba vị tiểu thư của Bạch Phủ nhìn thấy có nam nhân ở đây, nhưng lại đều là
hai vị vương gia, hét lên một tiếng rồi bỏ chạy ra ngoài, hiện giờ bộ
dạng này của các nàng sao dám nhìn mặt mũi người ta chứ!
Mọi
người trong nhà cũng đều giải tán ngay lập tức, Bạch Thừa tướng lúc này
mới mang mặt xấu hổ đi về phía ba người, chạm vào ánh mắt trêu tức của
hai người, bất giác mặt mũi đỏ bừng, hai tay vòng lại làm lễ, "Đã để cho hai vị vương gia chê cười rồi!"
"Hết cách, hết cách thôi, chỉ sợ cảnh diễn trong vườn xuân vẫn còn chưa đủ đó!" Sở Quân Ly chớp ánh mắt
hoa đào, cười nói nhẹ nhàng.
Bạch Thừa tướng lại quẫn, ánh mắt
rơi xuống người BẠch Mặc Y, bất giác cau mày, nàng ta làm sao mà lại có
thể ở cùng một chỗ với cửu vương gia chứ?
"Sao lại mặc như vậy
hả? Trong phủ không cho ngươi ăn mặc đủ hay sao?" Ánh mắt Bạch thừa
tướng dừng trên bộ quần áo bị giặt bạc phếch của Bạch Mặc Y, tức giận
hỏi, hắn thích nhất là sĩ diện, con gái mà mặc như vậy gặp người, doạ
người là chính ông ta Bạch Triển Bằng đó, lại sớm quên mất tiêu cái cảnh vừa nãy xảy ra trước mặt ông ta!
BẠch mặc Y ngắm lại bản thân
chút, cười khẽ một tiếng nói, "Khó được Bạch thừa tướng ngài còn nhớ đến ta! Hai mẹ con chúng ta sống chết thế nào đều không phải là chuyện của
ngài hay sao?" Ý tứ nói khác, ta mặc như vầy, còn không phải là do ông
mặc kệ mà tạo thành hay sao!
Bạch thừa tướng sợ run lên, con gái
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!